
ô…Cô muốn tôi lo đến chết à…?”
“Được, em nói trước với anh, Diệp Tử không bị bệnh, nghe rõ chưa?”
“Tôi không tin, tôi gọi cấp cứu 120…”
“Ôi cái anh này…Lý Hải Đào!” Tiểu Ngọc ấn chặt cái tay cầm điện thoại của
tôi, cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, cắn cắn môi, đến lúc này tôi mới để
ý, lòng mắt Tiểu Ngọc chi chít những vằn đỏ, mặt cũng xanh rớt.
“Cưng ơi nghe em nói này - Không cần phải lo lắng, em với Diệp Tử thân nhau
như vậy, anh phải tin em chứ! Cô ấy không ốm đau gì cả, không cần đi
bệnh viện, đi cũng chả tác dụng gì, có khi lại chuốc thêm vạ. Cô ấy cần
NGHỈ NGƠI…Đừng phiền cô ấy, được không? Việc gì đã xảy ra, chắc 2 ngày
nữa là Diệp Tử có thể tự nói với anh. Sáng nay Diệp Tử bảo em gọi cho
anh đấy, là em bấm số, nhưng cô ấy muốn nói với anh…Diệp Tử tin tưởng
anh đến thế, việc này em có nói vào nói ra cũng không hay ho gì. Cô ấy
chỉ hơi mất sức chút thôi, tin em, được không nào?”
Tiểu Ngọc đã nói kiểu này, tôi nghĩ cô ta cũng chẳng thể cho tôi thông tin cần thiết nào!
Tiểu Ngọc vỗ vỗ vai tôi bảo: “Ngoan đi, giờ anh chạy xuống dưới siêu thị gần nhà mua một túi gạo, tốt nhất mua thêm một ít dưa muối mặn, mua loại
của hãng Lục Tất Cư, siêu thị nào cũng có bán. Nhanh lên đi, em ở đây
nấu chút cháo cho Diệp Tử, nàng mà còn không ăn gì là chết chắc đấy. Còn nữa, mua thêm gói đường.”
Lúc chạy xuống cầu thang tôi suýt hụt chân ngã xuống đất.
Tôi đấm tay vào tường, một thằng đàn ông cao to khỏe mạnh, mà lại để cho
người con gái mình yêu nhất chỉ còn như cái xác nằm liệt trên giường! Và như một thằng ngu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông trời, có phải ông muốn tôi phát điên lên không? Diệp Tử của tôi đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
***
Tôi mang đồ về.
Tiểu Ngọc vừa mới giúp Diệp Tử thay xong đồ ngủ. Cô cho đường vào bát rồi
nguấy đều lên với nước, đưa cho tôi bảo: “Anh cho Diệp Tử uống để tránh
cho cô ấy kiệt sức.”
Tiểu Ngọc tiếp tục quấy cháo.
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt xanh rớt của Diệp Tử, thật không nỡ lay em dậy.
Tôi để Diệp Tử dựa vào lòng mình, em hé mắt nhìn lại tôi, khẽ nhếch môi cười.
Nước mắt tôi chỉ trực trào ra.
Diệp Tử cố nhấc tay lên, vuốt nhẹ vào má tôi, “thôi nào…” em nựng khẽ.
Diệp Tử dùng ống mút uống hết chỗ nước đường.
Tiểu Ngọc nói vọng vào: “Lý Hải Đào, em về đây, mệt quá rồi, 2 ngày trời
không hề chợp mắt. Anh trông nồi cháo, cẩn thận đừng để quá lửa, lát
cháo được anh bón chút cho Diệp Tử. Hôm nay anh ở lại đây đi, em cứ để
di động, nhỡ có chuyện gì gọi ngay cho em. Mà anh yên tâm, chắc không
còn chuyện gì nữa đâu, Diệp Tử chỉ cần nghỉ là sẽ khỏe lại thôi.”
“Tiểu Ngọc, cảm ơn cô”
“Không có gì! Em đánh một giấc rồi sẽ quay lại….Đàn ông à, vấp tí việc là
cuống hết lên, chẳng bằng được em. Anh đừng lo lắng quá, không sao đâu.
Lúc nào đói anh cứ chạy xuống dưới lầu mua đồ ăn, lúc nào buồn ngủ thì
ngủ. Diệp Tử vừa uống một đống nước đường thế có khi lát nữa sẽ muốn đi
tiểu…Chậc…Tạm thế đã, chắc chẳng sao nữa rồi…Chỉ phiền anh! Công ty
có…?”
“Việc đó cô khỏi lo”
“Thế em về đây…” Tiểu Ngọc vuốt nhẹ cằm tôi, đẩy cửa đi mất.
Tôi đóng cửa sổ phòng bếp lại, ngăn cái nắng giữa trưa. Tôi đi vào phòng khách, ngồi đực ra như một thằng dở hơi mất hồn.
Cháo đã nấu xong. Tôi cắt nhỏ dưa muối cho vào cháo. Nói thật, từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ phải vào bếp cả.
Tôi đỡ em dậy, ghế một cái gối để em dựa lưng, rồi bón cháo cho em.
Diệp Tử húp xong bát cháo, đưa mắt về phía tôi, đôi mắt vẫn to và sáng, “em
muốn đi nhẹ…” Đây là câu nói đầy đủ đầu tiên của em sau cú điện sáng
nay.
Tôi đỡ Diệp Tử xuống giường, Diệp Tử vừa đặt chân xuống đất đã loạng choạng, tôi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Hơi choáng chút…”
Tôi nửa ôm nửa kéo em vào toilet, sắc mặt xanh xao của Diệp Tử bỗng ửng đỏ, em nói khẽ: “Anh phải quay lưng lại nhớ…”
Nghe giọng em đã khá hơn nhiều rồi, có lẽ em ăn được nên đã lấy lại chút sức.
…
Đêm ấy, cách một tiếng tôi lại choàng dậy rời chiếc sa-lông ngoài phòng
khách, thấy Diệp Tử ngủ ngoan như một chú mèo con, lần nào tôi cũng nhẹ
nhàng hết sức đến sát gần em mà không làm em thức giấc, và chỉ đến khi
nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của em tôi mới quay trở lại nằm xuống
sa-lông. Tôi dậy lúc 9 rưỡi sáng, cũng chẳng thể nói là “dậy”, vì đêm qua tôi hầu như không ngủ.
Tôi ra xem Diệp Tử, em vẫn chưa tỉnh.
Tôi chạy vèo xuống tầng dưới, gọi điện cho bà chị cả, hỏi chị cách quấy món súp trứng (súp đặc) {Đánh bông trứng vừa đánh vừa đổ thêm nước lã đun sôi vào, cho vào
cái báthầm cách thủy 15 phút,đổ ít mại, muối, hành lên. Có
tác dục thanh nhiệt giải độc ĐẶC BIỆT GIÚP HỒI PHỤC, TĂNG LỰC CHO NHỮNG NGƯỜI VỪA ỐM DẬY}, còn hỏi đi hỏi lại có phải cho thêm cái hạt gì đỏ đỏ vào không.
Kết quả không tránh được việc bị bà chị vặn vẹo, tôi ngại phải
giải thích, nói dối đôi câu cho bà chị khỏi nghi.
“Cái ấy là cầu khởi {Đông y, cái hạt đỏ đỏ trông giống Ý Dĩ hay Kỷ Tử của VN}” cu