
sống.
Thỉnh thoảng tôi gọi cho Diệp Tử, quanh quẩn với mấy câu: Dạo này em có khỏe không? Em thế nào? Có thời gian đi ăn không?
Diệp Tử đáp lại vọn vẹn 2 câu: Vẫn ổn. Vừa về nên hơi bận. Để khi khác nhé.
3 lần như thế, tôi lại mò đến Đá quý trần gian đi tha thẩn.
Tôi mê nhất cái chỗ ngồi có thể nhìn từ trên xuống, thỉnh thoảng nhìn thấy Diệp Tử nhảy múa trên sân khấu, Dương Liễu eo thon
mềm mại uốn éo.
Cặp mông của Diệp Tử tròn đầy, rất hiếm thấy ở người Châu Á,
nói như lời một thằng bạn tôi: “to đến mức có thể đặt một
cái bàn chơi bài mạn chược lên đấy”, thêm vào kinh nghiệm một
lần ân ái với em, tôi thậm chí còn ngờ rằng bên trong ấy có
đặt một chất liệu kiểu mới nào đó.
Có một lần Diệp Tử mặc một chiếc váy liền thân trễ ngực, từ
tầng trên nhìn trông xuống thấy vồng ngực trắng nuột lồ lộ
hiện ra, cảnh tượng làm người ta ứa máu khát thèm.
Tôi không muốn những thằng khác ở bốn phía dưới kia trông thấy
cảnh tượng ấy. Điều làm tôi thất vọng ê chề là đám đàn ông
ngồi phía trên nhìn xuống như tôi không hề ít, hỡi ôi, ước gì
đây là thế giới người ta còn không màng đến ngày tận thế.
Tôi uất muốn cởi phăng đồ trên cơ thể mình để mặc vào cho em.
Từ một kẻ chưa một lần giao đãi với Diệp Tử tôi trở thành người thầm lặng dõi theo em. Giống như nữ sĩ Quỳnh Dao đã viết: Tôi là một một đám mây, lặng lẽ trôi đến lặng lẽ trôi đi.
Ngoài lúc tắm, tôi chưa từng tháo chiếc Longines ra khỏi tay, sau này
cô bán đồng hồ ở Yến Sa cho hay đây là loại chống thấm nước,
dứt khoát đến công tác tháo đồng hồ trước khi đi tắm cũng bị
giản lược luôn.
Hôm ấy Diệp Tử gọi cho tôi.
Đa tạ thần Cupid, nếu không có thần, tình yêu này của tôi đã ngừng lâu rồi.
Điện thoại réo lúc 10 giờ sáng, tôi còn nhủ thầm sao hôm nay Diệp Tử dậy sớm thế.
Giọng trong điện thoại thều thào, như tiếng từ rất xa bay về.
Thông báo luôn với tôi: XẢY RA CHUYỆN RỒI! Khu Hào Phong là một hạng
mục bất động sản nổi tiếng ở Bắc Kinh, phát triển khá sớm, nhanh chóng
trở thành một vượng địa cho mấy tay có tiền, người Hương Cảng, Đài Loan, Tây, Hoa Kiều.
Ngồi trên xe, tôi lẩm nhẩm lại câu nói ban nãy của Diệp tử, tổng cộng 7 chữ, thêm chữ cái tiếng Anh và số 5. Tôi rất muốn gọi lại cho Diệp Tử hỏi
cho rõ, nhưng lại thôi vì có cảm giác Diệp tử gần như không muốn nói
thêm gì nữa.
Tôi bảo bác xế đứng chờ ngoài cổng, bồn chồn nhấn chuông nhà C5.
Tiểu Ngọc bất ngờ xuất hiện ở cửa.
?????
“Nhanh lên anh, còn đứng đực ra đấy làm gì nữa? Diệp tử ở trên tầng.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Tử cô ấy….” Vào đến cầu thang, tôi hỏi Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cắt ngang lời tôi: “Còn thời gian để hỏi nữa sao? Bây giờ không
nói rõ được cho anh…Đợi Diệp Tử tỉnh lại anh đi mà hỏi cô ấy!”
Diệp Tử nằm thiêm thiếp trên giường, mặt trắng bệch như cái ga trải giường, môi tím ngắt, không có chút sức lực.
Nghe thấy tiếng người, Diệp Tử khẽ mở mắt, đôi mắt em vẫn sáng đến kỳ lạ.
Diệp Tử hướng về phía tôi môi mấp máy không thành tiếng.
Còn tôi,
Tôi không đoán nổi cuối cùng thì cái gì đã xảy ra, càng không hiểu nổi cơ
sự nào mà Diệp Tử xanh xao đến mức này, như một thằng người bằng giấy,
không da không thịt, trong một khắc tôi thậm chí còn không muốn chạm vào em.
Đầu óc tôi trở nên mụ mị, nếu không có Tiểu Ngọc thúc tôi một cái, tôi thật không biết mình còn chôn chân ở đó bao lâu.
“Anh còn đứng đó làm gì? Mau bế Diệp Tử ra xe!” Tiểu Ngọc thúc thêm một cái nữa.
Tôi bế thốc em giờ trắng bệch như tờ giấy ra thang máy, Tiểu Ngọc ở đằng sau khóa cửa.
“Sao lại là taxi? Xe anh đâu? Thôi…anh đặt Diệp Tử vào ghế sau, anh lên ghế
trước ngồi, đợi lát…Để em lên trước đã, để Diệp Tử gối lên chân em!”
Lúc xe chạy qua cổng chính, Tiểu Ngọc đưa chìa khóa cho bảo vệ: “Nhà C5, chủ nhà sẽ qua lấy, tôi họ Tề. Vâng…đã nói rõ rồi.”
Tôi ngoái lại trông hai cô gái, taxi lao như bay trên đường cao tốc.
Diệp Tử đã nhắm mắt, trước sau không thốt một lời, Tiểu Ngọc để em gối đầu
vào lòng mình, tay vuốt nhẹ sợi tóc nhuộm rơi xuống mặt Diệp Tử. Một
hành động đượm chút tình cảm, khiến người ta chợt nhớ đến điều gì đó…
Xe dừng dưới lầu nhà Diệp Tử, hình như em đã ngủ mất rồi.
Tôi bế Diệp Tử leo lên tầng 5, Tiểu Ngọc đi đằng sau, tay lục lục chiếc túi của Diệp Tử để tìm chìa khóa nhà.
Tôi nhẹ nhàng đặt em lên giường, chỉ sợ làm em thức giấc.
Tôi kéo Tiểu Ngọc vào bếp, khóa chốt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tử bị làm sao vậy? Có phải bị bệnh gì không hả?
Hả? Tiểu Ngọc, tôi xin cô, cô nói đi chứ…Cô không nói, tôi sẽ đưa Diệp
Tử vào viện ngay bây giờ!”
“Anh hết chuyện rồi à? Còn phải hỏi nữa? Chẳng đã nói khi nào Diệp Tử tỉnh dậy anh tự đi hỏi cô ấy còn gì?”
“Cô ấy bị đến thế biết lúc nào mới khỏi? Cô phải nói rõ với tôi…Lạy c