Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322581

Bình chọn: 7.00/10/258 lượt.

iện mong nhớ đối phương, cuối cùng cũng có một ngày, họ làm trái

với ý Thần, lén lút gặp mặt. Sau khi Thần biết được đã cực kỳ giận dữ, để

nghiêm trị bọn họ, đã biến họ thành hoa bỉ ngạn này. Có hoa mà không thấy lá,

lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá bỏ qua nhau, đời đời kiếp

kiếp cùng gốc mà chẳng thể nào gặp mặt.

Về sau có một tên quỷ tướng mạo xấu xí không gì sánh

được yêu phải một thiếu nữ xinh đẹp lương thiện, tên quỷ giam người thiếu nữ

lại, chỉ vì để mỗi ngày có thể thấy nàng. Có một ngày, một vị dũng sĩ tới, anh

ta dùng kiếm chém chết tên quỷ, cứu thiếu nữ ra... Máu của tên quỷ bắn đầy trên

đất, một vùng hoa bỉ ngạn rực rỡ lại nở ra, chốn ấy chính là "Vong

Xuyên" của địa ngục, là nơi sau khi người ta chết đi sẽ quên mất tình

duyên kiếp này để đầu thai sang kiếp khác.

Vì vậy hoa bỉ ngạn trở thành sử giả tình yêu đến từ

chốn địa ngục mênh mông. Từ nay về sau bên cạnh dòng Vong Xuyên có một vùng hoa

bỉ ngạn đỏ rực diễm lệ như máu, trường tồn bất diệt.

Sau khi người ta chết đi, trên đường đi sẽ đi qua vùng

hoa đấy để đến bên cầu Nại Hà, nếu ngửi thấy mùi hoa sẽ nhớ kỹ người vợ kiếp

trước của người ấy..."

Người đàn ông kể xong chuyện xưa, lại quay lại nói với

cô gái: "Tôi là một tên ma quỷ giết người không chớp mắt, sớm muộn gì cũng

có một ngày tôi chết đi, sẽ phải dùng máu để trả lại những nợ nần mà tôi nợ

người khác... Em có thể hứa với tôi, ngày tôi chết đi em hãy dẫn tôi đến nơi

này, để tôi ngửi được mùi hoa bỉ ngạn, kiếp sau sẽ không quên em... kiếp sau

tôi muốn làm một người tốt, tôi muốn làm một cảnh sát..."

Cô gái khóc, cô nói với người đàn ông: "Anh yên

tâm, em sẽ không rời khỏi anh, em muốn đi cùng anh qua cầu Nại Hà, cùng nhau

ngửi mùi hoa bỉ ngạn, kiếp sau em muốn gả cho anh, em muốn yêu anh thật tốt...

Bởi vì yêu thì có kiếp sau... nhưng hận thì không có!"

Tình yêu, là như vậy đấy. Yêu lầm người, sẽ phải chấp

nhận khổ đau, không ai có thể cứu chuộc người.

"Mẹ, về sau thì sao?" Mạt Mạt day day đôi

mắt phiếm đỏ, hỏi một cách mong chờ, cô vẫn luôn muốn biết kết cục của người

đàn ông và cô gái đó như thế nào, nhưng mỗi lần mẹ kể chuyện xưa cũng chỉ kể

đến đây, không có đoạn kế tiếp.

"Mẹ, hai người ấy có phải là đã chết không?"

Hàn Thiên Vu nhìn thoáng qua Hàn Trạc Thần cách đó

không xa, ông đang lặng lẽ nhìn cánh hoa đến ngây ngẩn cả người.

Hàn Thiên Vu ngồi trên ghế mây, nhẹ nhàng vuốt ve suối

tóc trên bờ vai Mạt Mạt, chậm rãi kể về quá khứ đã qua: "Không, họ vẫn còn

sống... Người đàn ông mang theo cô gái đến một nơi không ai nhận họ, anh ta mời

người trồng hoa đến trồng đủ loại hoa bỉ ngạn ở trong sân, anh nói: 'Cho dù xảy

ra chuyện gì, cũng để anh chết trong vườn hoa bỉ ngạn, để anh ngửi được mùi hoa

bỉ ngạn... để kiếp sau anh sẽ không quên em.'

Cô gái không hề hận anh nữa, còn muốn sinh cho anh một

đứa con trai, để huyết thống của anh có thể kéo dài, để cho giấc mộng được làm

cảnh sát của anh có thể tiếp diễn, đáng tiếc, tinh thần của cô đã chịu quá nhiều

sự kích thích nghiêm trọng, lại còn sinh non, nên ngày mà đứa con của anh sinh

ra, cô đã chảy rất nhiều máu, máu tựa như một vùng hoa bỉ ngạn đua nở, Cô cảm

giác được thân thể càng lúc càng lạnh, cô thấy người thân của cô đang đứng

trong bụi hoa vẫy tay với cô... Cô nói với bác sĩ, tôi không sao, nhất định

phải để con tôi sống...

Người đàn ông khóc, ra sức cầm lấy tay cô: "Anh

chỉ muốn em sống! Em có hiểu không, anh chỉ muốn em sống!"

Cô gái lắc đầu, cắn răng duy trì ý thức còn sót lại,

đến khi tiếng khóc nỉ non trong trẻo vang lên, cô gái cười và nhắm mắt lại...

Khi tỉnh lại, bác sĩ nói cho cô biết: Chồng cô đã từ bỏ đứa con trai chưa kịp

ra đời... Anh ta nói, đây là sự trừng phạt của ông trời, nợ máu phải trả bằng

máu!"

"Mẹ..." Mạt Mạt vươn đôi tay lạnh lẽo, ôm

chặt lấy thắt lưng Hàn Thiên Vu, co người lại vào trong ngực mẹ, Mạt Mạt tới

sinh nhật hàng năm đều đi tới thăm một phần mộ, đó chính là người em trai song

sinh mà cô chưa bao giờ gặp mặt.

"Mạt Mạt ngoan, khi anh Tiểu An của con gặp được người

mà nó yêu, con đừng làm nó khó xử được không? Mẹ và bố đưa con đi chỗ khác, con

từ từ sẽ quên được nó thôi."

"Vì sao lại phải đi, vì sao lại phải quên anh

ấy."

"Chờ con lớn lên, con sẽ hiểu."

Cô không hiểu, cách nghĩ của người lớn cô lúc nào cũng

không hiểu.

Nhất là một câu đó: Tình yêu, là như vậy đấy. Yêu lầm

người, sẽ phải chấp nhận khổ đau, không ai có thể cứu chuộc người.

Có lẽ, khi lớn lên cô sẽ hiểu ra...

---

Buổi chiều, ánh nắng long lanh rơi trên cánh hoa đỏ

rực, ánh vàng đẹp mắt nhẹ nhàng nhẹ nhàng lay động.

Mạt Mạt đang nhìn đến xuất thuần, An Dĩ Phong đi tới,

bảo cô gọi điện cho An Nặc Hàn, hỏi xem khi nào thì anh về nhà.

Cô ngoan ngoãn gọi điện: "Anh Tiểu An, khi nào

thì anh trở về?"

"Nhớ anh phải không?"

"Em chẳng thèm nhớ anh, là cô Tiểu Thuần nhớ

anh." Cô cố tình nhỏ giọng nói: "Hôm qua cô Tiểu Thuần đã đuổi chú

Phong ra ngoài, cô nói nếu chú Phong không tìm được anh về sẽ không cho phép về

nhà nữa."

"Thế bây giờ bố anh ở đâu


The Soda Pop