
nào không?” Anh ho khan một tiếng, thu tay lại, đứng thẳng người ra vẻ đường
hoàng chính trực.
“Hử?
Ờ...” Cát Niên lặng người, cô hiểu anh đang nói gì. Vừa sáng sớm Phi Minh đã
nói qua với Cát Niên, trường tiểu học nội trú của cô bé tối nay có buổi biểu
diễn văn nghệ, Phi Minh cũng tham gia biểu diễn múa, nó mong cô nếu có thời
gian có thể đến xem. Ban đầu Cát Niên cũng định đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện
Bình Phượng vừa rồi, lẽ đương nhiên không thể kịp đến làm khán giả của Phi
Minh.
Trong
lòng Cát Niên đương nhiên cảm thấy áy náy, nhưng cô nghĩ Phi Minh có thể hiểu,
con bé từ nhỏ sống cùng cô cũng biết thời gian làm việc của cô không cố định.
Trước đây chuyện cô không thể đi họp phụ huynh do không đổi nổi ca làm không
phải chưa từng xảy ra, Phi Minh cũng rất vui vẻ giải thích với cô giáo. Có thể
trong lòng cô bé muốn giữ vị trí trong cuộc họp phụ huynh ấy cho bố mẹ tưởng
tượng của mình hơn. Và Phi Minh hoàn toàn không nói với cô, tối nay cô bé còn
mời cả Hàn Thuật.
Hàn
Thuật lại khá kinh ngạc trước phản ứng của Cát Niên, xem điệu bộ của cô, rõ
ràng không phải là quên mà căn bản không buồn bận tâm đến chuyện này.
“Em
biết điều này có ý nghĩa thế nào đối với cô bé không?” Phi Minh múa rất chuyên
tâm, Hàn Thuật nhìn cô bé cùng các bạn bước xuống từ sân khấu, trong khi những
đứa trẻ khác đều ríu rít ùa về phía các ông bố bà mẹ đang cầm máy ảnh đứng đợi,
chỉ mình cô bé chậm rãi vừa đi vừa gỡ cặp tóc trên đầu, bước ra sau cùng. Nhìn
thấy Hàn Thuật vẫy tay về phía mình, hai mắt Phi Minh sáng bừng lên ngạc nhiên
vui sướng. Lúc đó Hàn Thuật thật sự thương đứa bé này, con bé giống hệt mẹ...
giống hệt cô của nó, đều nên được người ta nâng niu trong tay, yêu thương như
một viên ngọc quý.
“Tôi
biết, nhưng tối nay có chút chuyện...” Cát Niên cúi đầu vuốt gọn mớ tóc mái
đang lòa xòa trước mắt, định đi vòng qua Hàn Thuật. Thực ra cô hoàn toàn không
cần phải giải thích với anh, nhưng cô muốn mau chóng kết thúc cuộc hội thoại
này.
Hàn
Thuật vẫn đứng chắn trước mặt cô không chịu buông tha, “Nói thật, hôm nay anh
cũng rất bận, em tin hay không, đương sự trong vụ án anh đã điều tra suốt một
thời gian giờ không hiểu vì sao đi nhảy từ tầng năm xuống, để lại cho anh một
mớ bùng nhùng không manh mối, vốn dĩ anh không nên vướng vào cái chuyện rắc rối
này mới đúng... Anh nói những lời này là muốn em hiểu, bất kể thế nào thì con
trẻ cũng cần được coi trọng, bất kể người lớn có bận ra sao.”
“Cảm ơn
anh, tôi hiểu rồi.” Cát Niên vòng sang hướng khác bước tiếp về phía cổng.
Lần này
Hàn Thuật dứt khoát chống ngang tay vào tường, cắt đứt hoàn toàn đường thoát
của cô, “Anh không quan tâm em coi anh thế nào, nhưng lẽ nào em không thể nghe
anh nói hết được sao... dù là vì Phi Minh?”
Cát
Niên thõng vai bất lực, “Anh không cần thiết phải quá quan tâm tới Phi Minh như
vậy, tôi là người thân của con bé, chắc chắn biết nên quan tâm tới nó thế nào
hơn ‘người khác’.”
Hàn
Thuật là một người nhạy cảm, anh đương nhiên nghe ra ẩn ý trong câu nói của Cát
Niên. “Theo ý em, anh chính là cái ‘người khác’ ưa quản chuyện thiên hạ ấy?”
Cô
không muốn tiếp tục đấu khẩu với anh, cô biết mình nói không lại, bèn lắc đầu,
gần như van nài, “Hàn Thuật, chúng ta nói dứt khoát một lần được không? Phi Minh
không phải con anh, cũng không phải con tôi, con bé không liên quan đến anh,
cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng liên quan đến anh.”
Hàn
Thuật chắc chắn sắc mặt mình lúc này rất khó coi. Chuyện Phi Minh có phải cốt
nhục của mình hay không, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghe Tạ Cát Niên
nói trắng ra mọi chuyện không chút đắn đo thế này, anh vẫn cảm thấy như đánh
mất thứ gì đó. Vì anh từng ảo tưởng đứa trẻ là một sợi dây gắn kết, chỉ cần sợi
dây máu mủ duyên phận ấy còn tồn tại, hai người họ sẽ mãi mãi không trở thành
những người xa lạ.
“Giờ
thì anh cũng tin con bé không phải do em sinh ra, vì bất kỳ ai có mắt đều có
thể nhìn ra, em nuôi con bé, nhưng không thật sự yêu con bé.”
Bàn tay
Cát Niên cầm chìa khóa mở cửa khẽ run, cuối cùng cô cũng hiểu, sự xuất hiện của
con người trước mặt hoàn toàn không chỉ vì sự vắng mặt của cô tối nay, đã ngần
ấy năm, cô chỉ muốn bước sang một trang khác của cuộc đời, nhưng anh vẫn không
tha cho cô.
Cánh
cửa cuối cùng cũng được mở nhưng cánh tay Hàn Thuật vẫn chắn ngang trước mặt,
Cát Niên trầm ngâm một hồi rồi đột ngột lấy hết sức bình sinh đẩy cánh tay anh
ra, cố lách người qua.
Hàn
Thuật liền nắm chặt lấy hai vai cô, nói gấp: “Anh biết trong lòng em hận anh,
là anh đã sai, em cứ đánh cứ chửi không sao cả, hay em tát anh một cái, hai
cái, ba cái... em phải cho anh một cơ hội bù đắp chứ.”
Anh đã
quên rồi, bình thường Cát Niên nhìn có vẻ dễ bắt nạt, nhưng một khi đã cố chấp
thì bao nhiêu ngựa cũng kéo không lại. Cô căn bản không muốn lên tiếng, cũng từ
chối mọi kiểu giao tiếp, dường như ngoài việc bước cho được qua cánh cửa kia,
không còn gì đáng để cô bận tâm liều mạng.
Hai
người kẻ đẩy kẻ chặn, Hàn Thuật tuy chiếm thế thượng phong nhưng chỉ lo n