
Hàn Thuật, nhưng lần này anh lại
không phản cảm một cách kỳ lạ.
Trang
Nhàn ngồi lại trong phòng với Hàn Thuật đã say ngủ rất lâu, thành phố xa lạ,
địa điểm xa lạ, bạn bè xa lạ, ngay cả con người kế bên vốn phải quen thuộc này
cũng bắt đầu trở nên xa lạ.
Tại sao
anh lại vui, anh có vui thật không? Trang Nhàn như đột nhiên phát hiện, cô
không hề biết khi vui khi buồn, trong lòng anh đều nghĩ gì.
Cô cũng
không biết từ khi nào mà mình đã mơ màng nằm xuống cạnh anh. Mãi đến đêm khuya,
Hàn Thuật lật người lại mới làm cô tỉnh giấc. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có
cánh cửa sổ hướng ra biển còn đang mở rộng, hơi gió biển mặn và ẩm cùng với ánh
trăng luồn vào trong phòng. Trang Nhàn biết anh đã tỉnh, nhưng hai người họ
không ai nói gì, dần dần, tiếng thở của họ ngày càng nặng nề.
Trong
đêm tối hỗn loạn, đôi trai gái trẻ trung, chuyện cần xảy ra đều đã diễn ra tự
nhiên. Từ đầu đến cuối, Hàn Thuật cũng không nói một lời nào, Trang Nhàn đã đón
chào cơn đau đầu đời của mình trong sự khẩn trương và ngọt ngào, dẫu rằng nó
không thần kỳ và tươi đẹp như cô tưởng, nhưng cô yêu người con trai này, sự
chịu đựng này tự nhiên trở nên viên mãn đến thế. Nỗi nghi hoặc của cô khi nãy
cũng dần dần rời xa dưới sự mệt mỏi của cơ thể và sự mãn nguyện của tâm hồn.
Tam Á
có khí hậu nóng ẩm, Trang Nhàn lấy lại tinh thần sau cơn kích tình mới phát
hiện người mình ướt đẫm mồ hôi, mi mắt đã rất nặng nề, nhưng cô vẫn muốn đứng
dậy tắm một cái. Hơi thở của Hàn Thuật trở nên đều hơn và dài hơn, cô đoán chắc
là anh đã mệt rồi, lại đi vào giấc mộng rồi, thế nên cô rất cẩn trọng khi ngồi
dậy.
Thế
nhưng khi chỉ vừa khẽ lay động, cô đã cảm giác da đầu đau nhói, lúc này mới
biết tóc của mình không biết bị vật gì đó đè lên, bấy giờ Hàn Thuật nhanh chóng
dán người sát vào cô, ôm cô thật chặt, như một đứa trẻ vậy, đầu và mặt đều dúi
cả vào sóng lưng hơi cong lại của cô.
Tư thế
ỷ lại và thân mật bất ngờ này khiến cho Trang Nhàn vừa thấy ngọt ngào vừa thấy
tức cười.
“Anh...”
Cô vừa muốn nói gì đó.
“Suỵt...”
Hàn Thuật ngắt lời cô.
Cô đã
tưởng rằng anh sẽ có cử động tiếp theo, nhưng kết quả lại không có, anh chỉ yên
lặng ôm cô như thế, dán người sát vào cô, đêm tĩnh mịch, sự dựa dẫm vào nhau
như vậy khiến con người rơi vào không gian bền lâu, mãi mãi.
Trang
Nhàn không dám động đậy, nhưng duy trì một tư thế trong khoảng thời gian dài
khiến cho vòng eo và cổ của cô bắt đầu nhức mỏi. Cô cũng không biết thật ra đã
trải qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thấp thoáng nghe thấy tiếng
khóc.
Ban đầu
cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, không khỏi hoảng hồn, sau khi bình tĩnh lại, cô
mới nhận ra tiếng khóc đã bị kìm nén lại ấy lại là của Hàn Thuật, chàng trai
chưa hề buông lỏng vòng tay ôm lấy cô.
Hàn
Thuật, chàng trai hoạt bát thường ngày, trong đêm tối tĩnh lặng của hôm nay,
lại đã như một đứa trẻ lạc lối, ôm lấy cô, đè nén tiếng khóc.
“Em gạt
anh...”
Đây là
câu nói duy nhất của Hàn Thuật trong đêm hôm ấy.
Hôm
sau, trong nụ cười mờ ám của Phương Chí Hòa và Chu Lượng, Hàn Thuật đã trở lại
như thường, anh cũng không nói với Trang Nhàn một chữ nào về sự thất thường của
đêm đó.
Câu nói
mà anh không ngừng lầm bầm lặp đi lặp lại, và cả những giọt lệ thấm ướt tấm
lưng cô, đã trở thành giấc mộng khiến cho Trang Nhàn kinh sợ mà không thể nào
hiểu được. Đó là Hàn Thuật mà cô không quen biết, hay là cô chưa bao giờ hiểu
Hàn Thuật.
Không
bao lâu sau khi trở về trường, Trang Nhàn bước vào dòng chảy siết của giai đoạn
tìm việc của sinh viên năm tư. Cô bận hơn, thời gian gặp Hàn Thuật ít hơn, và
anh cũng không quá chủ động đến tìm cô, không ai có thể hiểu được mối tình ổn
định và duy trì lâu nay tại sao lại ngày một mờ nhạt sau sự giao phối thân mật
nhất?
Trang
Nhàn quen với việc không suy nghĩ nhiều, cô chỉ phát hiện ra một sự thật hiển
nhiên, khi mới bắt đầu, một ngày không nhìn thấy Hàn Thuật cô sẽ vô cùng hoang
mang, sau này khi quen rồi, khoảng thời gian này sẽ biến thành ba ngày... một
tuần... hai tuần... một tháng... Không biết bắt đầu từ khi nào, Trang Nhàn trở
nên tự tin hơn từ sự giúp đỡ của Hàn Thuật phát hiện ra, thật ra dẫu cho không
có Hàn Thuật kề bên, bầu trời vẫn sẽ trong xanh.
Thành
tích của Trang Nhàn không xuất sắc, cô không như Quách Vinh Vinh có thể dễ dàng
thi đậu nghiên cứu sinh, tìm công việc cũng không phải dễ dàng, cuối cùng, cô
xin được một chức vụ thư ký trong tòa án ở một thành phố nhỏ lân cận. Khoảng
thời gian rời khỏi nhà trường, cô luôn chờ đợi một việc, cô biết, mình đang chờ
Hàn Thuật nói lời chia tay.
Nhưng
Hàn Thuật lại không.
Mãi đến
khi anh tiễn cô ra trạm xe lửa, anh cũng chỉ nói: “Thật ra em không cần phải
đến nơi khác, em ở lại đây, ba anh ra mặt... cũng có thể tìm được một công
việc...”
Trang
Nhàn lắc đầu.
Một năm
sau khi tốt nghiệp, Trang Nhàn đã đề nghị chia tay trong một bức email. Lá thư
hồi âm của Hàn Thuật chỉ có ba chữ: “Ừm, bảo trọng.”
Hai năm
sau khi làm việc, Trang Nhàn kết hôn với một đồng nghiệp cùng đơn vị. Một người
đàn ông