
. Anh thích náo nhiệt, nhưng lại tìm một
người bạn gái kiệm lời; Anh nói anh thích sự yên tĩnh ở Trang Nhàn, song khi cô
dịu dàng như con dê tơ ngồi bên cạnh anh, ánh mắt của anh lại xẹt qua một tia
thất vọng; Anh không thừa nhận với Trang Nhàn rằng cô là người con gái gần gũi
với anh nhất từ nhỏ đến nay, nhưng lại vô tình để lộ lễ tình nhân hôm đó là lần
đầu tiên anh hôn bờ môi của con gái; Anh là chàng trai năng động nhất mà Trang
Nhàn từng thấy, nhưng có nhiều lúc, cô lại cảm thấy anh mang đầy tâm sự; Anh rõ
ràng ngồi ngay cạnh cô, nhưng nó lại không mấy chân thật; Khi anh không cười,
bờ môi khóe mắt đều như mang đầy đào hoa, trái lại khi cười thì cảm giác đó lại
nhạt hẳn... May thay cô là người quen bỏ hết sau lưng những chuyện nghĩ không
thông, cô rất ít hỏi, rất ít nghĩ, đó là cách cô giúp mình hưởng thụ niềm vui.
Mọi
người đều đoán mối tình này của họ sẽ kết thúc nhanh chóng và Hàn Thuật sẽ
thích người khác, song mọi thứ đều không như vậy, thật khó tin được Hàn Thuật
và Trang Nhàn đã êm ả mà yêu nhau những một hai năm, đây là sự thật không thể
chối cãi.
Trong
khoảng thời gian hạnh phúc ấy, điều khiến Trang Nhàn hối tiếc nhất chính là
tình bạn của cô và Quách Vinh Vinh. Mồi lửa của kết quả này là không biết vì
sao mà bí mật Quách Vinh Vinh yêu thầm Hàn Thuật bị lan ra ngoài, Hàn Thuật
trong một lần bị người khác hỏi sao lại không thích tài nữ của khoa luật đã nói
đùa rằng: “Giọt lệ tương tư của năm ngoái, đến nay gò má vẫn chưa qua.”
Quách
Vinh Vinh cái gì cũng tốt, cũng ưa nhìn, duy chỉ có gương mặt hơi dài, ngoài
miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng cô cũng thấy rất tiếc. Câu trích dẫn
kinh điển mà Hàn Thuật dùng để chọc cô vừa được truyền ra, Quách Vinh Vinh lập
tức nấp vào chăn khóc suốt một đêm, hôm sau cô nghĩ đủ mọi cách dọn khỏi phòng
của Trang Nhàn. Khi Quách Vinh Vinh đi khỏi cánh cửa ấy, Trang Nhàn cũng biết
rằng có lẽ họ không thể làm bạn được nữa. Cô thậm chí không cách nào mở lời
giải thích hay khuyên nhủ, mỗi câu nói của cô đều như là tuyên ngôn của người thắng
cuộc.
Trang
Nhàn cũng có oán trách Hàn Thuật, nhưng Hàn Thuật lại nói anh đã sớm không
thích Quách Vinh Vinh cứ tự cho mình đúng mà suốt ngày ức hiếp Trang Nhàn, lần
này anh đã cố tình khiến cho Quách Vinh Vinh bẽ mặt, bạn bè như vậy mất đi cũng
không tiếc. Trang Nhàn tuy hối tiếc, nhưng lúc ấy cô đang trong thời kỳ yêu
nồng cháy, có cách gì chứ?
May
thay Quách Vinh Vinh cũng không phải người dễ hiếp đáp, không bao lâu sau cô đã
tự dành cho mình một “mảnh đất” trong tạp chí của hội văn học để công kích Hàn
Thuật mà không chỉ rõ họ tên. Lời văn của cô rất sắc sảo, lúc ấy, có ai mà
không biết tên công tử nhà giàu chỉ nhìn bề ngoài không xem trọng nội hàm trong
bài viết “Chỉ sợ lưu manh có văn hóa” và “Luận về tình yêu nông cạn của lãng
tử” dưới ngòi bút của cô chính là Hàn Thuật. Sau một loạt trả đòn, Quách Vinh
Vinh e là đã thoải mái hơn nhiều, từ đấy cô ngẩng cao đầu làm người, không còn
quan tâm đến cặp đôi Hàn Thuật nữa.
Kỳ nghỉ
dài hạn trong năm ba của Hàn Thuật, Trang Nhàn đã cùng anh đến du lịch ở Tam Á,
người đồng hành còn có hai người bạn thuở nhỏ của anh. Chuyến du lịch này rất
có ý nghĩa đối với Trang Nhàn, đây là lần đầu tiên Hàn Thuật giới thiệu cô với
bạn thân của anh, điều này cũng như đã là ấn chứng cho mối quan hệ của họ tiến
triển thêm một bước. Trang Nhàn cố gắng để mình đừng mất mặt trước mặt bạn anh,
cô cũng không biết rốt cuộc mình đã làm được hay không, hai người bạn của anh
tuy ngoài miệng không nói rõ, song suốt chặng đường họ đã không ngừng nhìn cô.
Ánh mắt kỳ lạ như thế cùng với ánh mắt tự hiểu của họ khiến cho người không
nhạy cảm như Trang Nhàn cũng phải chú ý, vậy nhưng Hàn Thuật dường như vẫn
không để tâm, anh vui chơi rất thoải mái.
Đêm đầu
tiên ở Tam Á, bốn người họ hưng phấn chạy ra bãi biển gần phòng thuê để ăn hải
sản. Giữa chừng Trang Nhàn đi vệ sinh, cô không tìm được đường, nhưng lại ngại
quay trở về hỏi, đứng từ xa cô trông thấy chàng trai có tên là Phương Chí Hòa
lấy từ ba lô một cái gì đó đưa cho Hàn Thuật. Hàn Thuật nhận lấy, chỉ nhìn lướt
qua một cái rồi tiện tay vứt vào thùng rác.
Dưới
ánh hoàng hôn còn sót lại trên bãi cát mịn, Hàn Thuật nói “Hôm nay rất vui”,
sau đó kéo lấy Chu Lượng và Phương Chí Hòa uống rượu. Trong lúc đùa giỡn, Chu
Lượng bảo phải chuốc cho Trang Nhàn uống một ly, Hàn Thuật lạnh mặt ngăn lại,
không chờ đối phương nói lời nào thì anh đã lẳng lặng uống liền ba ly. Chu
Lượng và Phương Chí Hòa nhìn nhau, không đùa tiếp nữa.
Sau đó,
Hàn Thuật đã say, cúi người nôn dữ dội trên cát. Trang Nhàn vội vàng cùng hai
chàng trai còn lại nửa dìu nửa bế anh về phòng. Sau khi xong việc, Chu Lượng và
Phương Chí Hòa mượn cớ bảo còn muốn ra biển dạo đêm mà để Trang Nhàn và Hàn
Thuật ở lại trong phòng.
Do đang
trong thời kỳ cao điểm, khách sạn của thiên đường nghỉ mát này đã sớm đầy tắp
người. Phòng thuê mà Phương Chí Hòa tìm được không thật sự lý tưởng, trong số
họ, người khó khăn nhất chẳng ai khác ngoài