Polaroid
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 8.5.00/10/522 lượt.

ác thường, như chốn bồng lai.

Vân Phỉ theo Lục Kim vào phòng khách, thị nữ Mặc Hương châm nến, Thư Hương thì dâng trà. Chén trà bằng sứ Điềm Bạch đựng trà xanh Lục An màu biêng biếc, hương thơm ngan ngát.

“Tô cô nương uống trà trước đi.”

Lục Kim quay sang căn dặn Thư Hương: “Em dẫn Linh Nhi, Uyển Nhi đi sắp xếp phóng dành cho khách ở phía đông, phải dùng đồ đạc tốt nhất, không thể tiếp đón Tô tiểu thư không chu đáo.”

“Dạ, tiểu thư.” Thư Hương dẫn hai nha hoàn khác lập tức đi sắp xếp phòng nghỉ.

Vân Phỉ bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một hớp. Môi chạm vào nước, giống như là cánh hải đường đọng sương. Da thịt nõn nà như ngọc kia còn sáng bóng hơn cả sứ Điềm Bạch.

Lục Kim vừa thích thú vừa hâm mộ, không nén được mà thở dài một hơi: “Tô cô nương, sao ngay cả dáng vẻ uống trà của cô cũng đẹp thế nhỉ?”

Vân Phỉ cười ngượng ngùng. Vị Lục Kim cô nương này đúng là khác một trời một vực với ca ca Lục Nguyên của mình. Một người thanh cao kiêu ngạo, người lạ chớ gần; một người thì nhiệt tình cởi mở, miệng mồm nhanh nhảu, tính cách hồn nhiên như là trẻ con.

Nếu so sánh thì vị Lục Kim cô nương này càng làm người ta yêu thích. Lão thái thái kia cũng rất hiền lành nhân hậu. Vân Phỉ vào Lục gia, tâm trạng bất giác cũng trở nên vui vẻ, sự kinh hãi cùng bôn ba vất vả trên đường từ kinh thành đến đây thoáng chốc cũng tan biến mất.

Lục Kim tò mò hỏi: “Tô cô nương, làm sao mà cô gặp được ca ca ta thế?”

Vân Phỉ bèn kể cho Lục Kim nghe chuyện mình và Lục Nguyên cùng bị bắt cóc, rồi quá trình tính toán để chạy trốn tra sao. Đương nhiên, nàng tự động tỉnh lược chi tiết bạo lực là dùng dao kề cổ buộc Lục Nguyên qua trạm kiểm soát ra sao.

Lục Kim vỗ tay ca ngợi: “Tô cô nương trí dũng song toàn, thật là khiến người ta bội phục.”

“Lục tiểu thư quá khen rồi, ta thật không dám nhận.”

Lục Kim thích nhất là những thứ xinh xắn và những người xinh đẹp. Ca ca đột nhiên dẫn về một mỹ nhân đẹp như tiên nữ, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của ca ca thì càng thêm có hảo cảm với Vân Phỉ hơn. Sau đó, nàng ta hỏi và biết Vân Phỉ mười sáu tuổi thì lập tức sửa miệng gọi nàng là Tô tỷ tỷ, cực kỳ thân thiết.

Vân Phỉ uống trà chén trà xong thì Thư Hương nói phòng đã được thu dọn sẵn sàng, Lục Kim lập tức mời nàng qua đó.

Trong căn phòng gồm hai gian này được bài trí hết sức xa hoa lộng lẫy, không hề thua kém khuê phòng của Lục Kim, phía sau còn có một gian phòng nghỉ. Vân Phỉ vừa nghĩ đến việc hai ba ngày nay mình không được thay quần áo thì ngại ngùng hỏi: “Lục tiểu thư, ta đi quá vội vàng nên không mang quần áo theo, có thể làm phiền Thư Hương cô nương đi mua cho ta hai bộ quần áo không?”

Lục Nguyên vừa nghe thì đã bật cười: “Còn phải đi mua sao, quần áo của muội nhiều lắm, rất nhiều bộ còn chưa mặc qua lần nào. Thư Hương, em sang tủ quần áo của ta mang ít quần áo mới qua đây. Đi nhanh nhanh lên, để Tô tỷ tỷ còn chọn.”

Một lát sau Thư Hương đã trở lại, còn dẫn theo hai nha hoàn, trên tay mỗi người còn ôm mười mấy bộ quần áo, đặt lên giường của Vân Phỉ.

Lục Kim hớn hở nắm tay Vân Phỉ kéo qua đó: “Tô tỷ tỷ, tỷ cứ tha hồ mà chọn, mặc tạm một bữa đi. Ngày mai muội mời thợ mày tới đo may cho tỷ sau.”

Vân Phỉ nhìn lụa là gấm vóc muôn hồng nghìn tía trên giường, chỗ này mà còn cần may thêm sao? E là mặc cả một mùa hè cũng không hết.

Nàng lấy hai bộ, cười thật tươi: “Lục muội muội, vậy ta không khách khí nữa.”

“Tô tỷ tỷ đừng khách khí với muội thì tốt rồi.”

Vân Phỉ đi tắm rửa, thay quần áo, cảm thấy người nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Quần áo của nàng đã được coi là dùng chất liệu tốt nhất, nhưng nếu so với quần áo của Lục Kim thì vẫn kém rất nhiều. Cùng là lụa tơ tằm nhưng quần áo của Lục Kim càng mỏng và thoáng mát, mặc trên người nhẹ nhàng bay bổng giống như là không có gì, không cần gió mà cũng phất phơ bay hệt như lăng ba tiên tử, khi cử động có cảm giác như sắp cất cánh bay.

Lục Kim vừa thấy nàng bước ra thì ồ lên tán thưởng: “Woa, Tô tỷ tỷ đúng là đẹp như tiên. Mau đi thôi, bà nội bảo chúng ta qua ăn cơm kia.” Nói xong, liền thận thiết ôm lấy cánh tay Vân Phỉ cùng ra ngoài.

Hai nha hoàn xách lồng đèn đi trước, hai nha hoàn và hai bà vú theo sau, hộ tống Lục Kim và Vân Phỉ sang đình viện của lão thái thái.

Lão thái thái ở tại Phúc Thọ Uyển. Lúc này sắc trới đã tối, trên hành lang trong viện treo những cái đèn lồng đỏ thẫm, nhìn rất có không khí vui mừng. Nha hoàn bà vú nối đuôi nhau bưng thức ăn vào trong phòng.

Mặt đất được trải thàm lông cừu màu lam sẫm, trên có thêu những đóa mẫu đơn thật to khiến mỗi bước đi cứ như là đang giẫm lên hoa mà đi. Phòng khách xa hoa nhưng lại không kém phần tinh tế tao nhã, khiến người ta phải tán thưởng. Tuy nguy nga tráng lệ nhưng không tạo cho người ta cảm giác vàng bạc chất đống quá tầm thường.

Trước tấm bình phong bằng đá cảm thạch khắc hình biển mây rất khí phái có hai thị nữ đang đứng, một người tay bưng thau bạc, một ngươi tay cầm khăn.

Vân Phỉ rửa tay vào chiếc thau bạc sáng như soi gương được ấy rồi tiếp nhận chiếc khăn tơ tằm màu trắng có thêu hoa do thị nữ dâng lên để lau tay. Chiế