Old school Easter eggs.
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325190

Bình chọn: 10.00/10/519 lượt.

vừa buồn cười. Có điều đúng là Lục Kim hết sức xinh đẹp, gương mặt chuẩn trái xoan, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, đôi môi anh đào hơi cong lên, nhìn rất hoạt bát đáng yêu.

Đang nói chuyện thì nghe thấy có người nói: “Lão thái thái đến rồi.”

[1'> Hai câu thơ trong bài “Bồ Tát man” của Vi Trang. Nguyên tác là: Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu

[2'> Một chung trà tức khoảng 10 phút

[3'> Xuất phát từ sự tích Trương Trang Do vẽ rồng mà không vẽ mắt, khi vẽ mắt thì nó sẽ bay mất. Ý nói bức vẽ sống động như thật.

Dịch: Mon

Vân Phỉ thấy đầu bên kia hành lang có một đám nha hoàn và bà vú đang đỡ một lão phu nhân khoảng sáu mươi tuổi run rẩy đi qua phía bên này. Vị lão thái thái ấy hiền lành phúc hậu, trên tay cầm một chiếc gậy đầu rồng, từ xa xa đã gọi: “Nguyên Nhi, Nguyên Nhi của ta đã về chưa?”

Lục Nguyên vội vội vàng vàng bước lên đỡ lão phu nhân, không ngừng nói: “Bà nội, cháu nội bất hiếu, đã để cho người phải lo lắng rồi.”

“Cháu ngoan của bà.” Lão thái thái kích động ôm lấy Lục Nguyên và khóc.

Lục Kim hờn dỗi: “Bà nội, ca ca đang định đi thăm bà đây, sao bà lại ra đây chứ. Mấy người các ngươi cũng thật là, sao không ngăn lão thái thái lại, bà còn đang bệnh kia kìa.”

“Nguyên Nhi của ta đã về thì bệnh của bà già ta cũng tự nhiên khỏi.” Lão thái thái ôm Lục Nguyên vừa khóc vừa cười, vui mừng quá đỗi.

Vân Phỉ đứng bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ. Ông ngoại cũng từng yêu thương nàng như thế, đáng tiếc người đã đi rồi. Bây giờ, ngoại trừ mẹ ra thì không còn ai yêu thương nàng như thế nữa. Úy Đông Đình cũng rất yêu thương nàng… Vừa nghĩ đến đây, lòng nàng lập tức ‘xì’ một tiếng: ai cần y yêu thương, y chẳng qua là cáo chúc tết gà thôi.

Vân Phỉ thầm bực bội, sao mình lại nghĩ đến y nữa chứ, phải chăng là bị ma nhập?

Lục Nguyên chỉ vào Vân Phỉ đứng phía sau, nói: “Bà nội, đây là Tô cô nương. Lần này con có thể trở về bình an đều là nhờ nàng ấy cứu.”

Lục Nguyên vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân Phỉ. Ánh mắt của lão thái thái sáng rực hơn ai hết, cứ nhìn nàng không chớp mắt.

Vân Phỉ lập tức nở nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu với bà, thoải mái bước tới trước hành lễ: “Tô Vân xin thỉnh an lão phu nhân, chúc lão phu nhân thọ bỉ nam sơn.”

Lão thái thái bước tới trước vài bước, nắm lấy tay nàng, quan sát từ trên xuống dưới rồi cứ tấm tắc khen ngợi: “Tiểu cô nương này sao lại xinh đẹp thế chứ, còn đẹp hơn cả A Kim nữa ấy. Ai da, dáng vẻ này đúng là làm người ta phải yêu thương hết mực đây. Nhìn đôi mắt long lanh này mà xem, cứ như là biết nói chuyện ấy, đúng là khiến người ta phải thích mà.”

Lão thái thái thích nhất là cảm giác con cháu đầy đàn, đáng tiếc con trai chỉ có một trai một gái, bây giờ đột nhiên gặp được tiểu cô nương xinh xắn như Vân Phỉ, lại là ân nhân cứu mạng của cháu nội mình thì lập tức yêu thương vô vàn. Bà cứ nắm lấy tay nàng không chịu buông, khen không dứt lời.

Tuy da mặt Vân Phỉ dày gấp đôi các cô nương khác nhưng cũng không đỡ được những lời khen ngút trới của bà lão ngay trước mặt mọi người, thế là gương mặt xinh đẹp nổi lên hai rặng mây hồng rất đáng yêu, làm tôn thêm vẻ diễm lệ vô song của nàng.

Mọi người đều nhìn nàng và nghĩ: một tiểu cô nương dịu dàng xinh đẹp thế này mà có thể cứu thiếu gia thoát khỏi tay bọn cướp hung ác, chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm?

Lục Nguyên đứng bên cạnh nhìn mặt đoán ý, thấy bà nội thích Vân Phỉ như thế thì vui mừng đến nỗi sắp không khép miệng được.

Trước nay Lục Kim là hòn ngọc quý trên tay lão thái thái, bây giờ đột nhiên cảm thấy như bị thất sủng thì quay người làm nũng: “Bà nội, chẳng lẽ bà muốn nhận Tô cô nương làm cháu gái sao?”

Lão thái thái không nén được cười, dùng tay chỉ vào trán nàng ta, cười ha hả: “Thì sao chứ, nhìn bộ dạng ghen tỵ của nha đầu này xem.”

Lục Kim cười hì hì, nói: “Con không có ghen tỵ, con cũng thích Tô cô nương.”

Lục Nguyên nghe thế thì cả kinh. Nếu Vân Phỉ bị nhận làm cháu nuôi thì há chẳng phải nàng sẽ trở thành muội muội của hắn sao? Hắn vội vàng bước tới nói: “Bà nội, bà mau vào nhà nghĩ ngơi đi, Tô cô nương cũng đã mệt cả ngày rồi, để con mời nàng ấy đi nghỉ ngơi một lát trước đã rồi lại đến trò chuyện với bà có được không?”

Lão thái thái lập tức nói: “Xem ta hồ đồ chưa này, vừa thấy các con trở về là vui tới nỗi quên cả đạo đãi khách. Tam Thuận, mau đi dặn nhà bếp tối nay phải làm một bữa cơm thật thịnh soạn để tẩy trần cho Tô cô nương và Nguyên Nhi.”

Thê tử của Lâu Thuận Tam là Bình Thị xin chỉ thị: “Lão thái thái, người thấy nên sắp xếp cho Tô cô nương ở đâu thì tốt?”

Không đợi lão thái thái lên tiếng, Lục Kim đã cười tươi tắn: “Đương nhiên ở gần ta là tốt nhất. Phía đông của Hòa Duyệt Uyển còn trống rất nhiều phòng, để ta dẫn Tô cô nương qua đó.” Nói xong, Lục Kim liền hăm hở nắm tay Vân Phỉ, nháy mắt với Lục Nguyên: “Huynh ở đây trò chuyện với bà nội, muội đi sắp xếp. Huynh yên tâm đi.”

Lục Kim dẫn Vân Phỉ đến Hòa Duyệt Uyển nơi mình ở.

Lúc này, trời vừa chập tối, các đình viện như bước bao bởi một tầng lụa mỏng màu xám tro, cứ như là được vẽ ra bởi mực nước màu nhạt, tĩnh mịch kh