
g một khóm trúc. Tối qua, nàng đã được Bánh trôi dẫn đến đây một lần, lúc ấy trời tối đen nên nàng chỉ lo nhìn dưới chân. Hôm nay đến lần nữa, nàng mừng rỡ phát hiện phía sau nhà xí có trồng một cây trúc đào.
Nàng nhìn cây trúc đào kia, suýt nữa mừng đến nỗi hét lên. Có lẽ ông trời đang giúp nàng trong cơn bế tắc. Nàng lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay cả mùi hôi thối trong nhà xí cũng không ngửi thấy nữa, từ trong bước ra với gương mặt hớn hở, nỗi lo lắng bực dọc trong lòng đã tan biến.
Thang thẩm nấu bữa sáng xong thì bảo Bánh trôi mang cho trang chủ trước. Một lát sau, Khánh Sơn dẫn theo hai người vào trong bếp nhận bữa sáng của họ.
Vân Phỉ vội vàng đuổi theo hỏi: “Khánh Sơn đại thúc, tôi đưa cơm cho Lục công tử nha.”
Vì đã nhận ngọc bội nên thái độ của Khánh Sơn đối với nàng hiền lành hơn nhiều, hắn ừ một tiếng.
Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, vội vào trong bếp, lấy cái hộp cơm ngày hôm qua để chuẩn bị bữa sáng, đưa đến trước cửa phòng Lục Nguyên. Người canh gác đã được thay đổi, thấy Vân Phỉ đưa cơm tới thì cũng không hỏi nhiều, chỉ mở khóa cho nàng vào trong.
Vân Phỉ thấy tình hình của Lục Nguyên hôm nay tốt hơn nhiều, không bị trói chân tay nữa.
Nàng lè lưỡi với hắn, không nhịn được mà trêu đùa: “Lục công tử, huynh thấy tiền có thể sai khiến cả ma quỷ chưa, không sai được đâu. Huynh không tiếc miếng ngọc bội kia chứ?”
Lục Nguyên không khỏi bật cười.
“Lục công tử, mau ăn cơm đi, hôm nay không cần ta đút huynh nữa rồi.”
Vân Phỉ chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Nguyên lại khẽ đỏ mặt, lầm bầm một câu gì đó.
Vân Phỉ nghe không rõ, ngẩng đầu nháy nháy mắt: “Huynh nói gì?”
Lục Nguyên nói: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ, huynh đã cứu ta một lần, ta còn chưa báo đáp huynh đây.” Vân Phỉ bày thức ăn và chén đũa ra.
Lần này Lục Nguyên không chờ nàng khuyên, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Hắn cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt long lanh, trong veo, cứ nhìn chằm chằm vào mình, giống như là ánh dương mùa xuân ấm áp từ từ chiếu qua, mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy ngứa ngáy, giống như là say rượu.
Đáng tiếc hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình. Vân Phỉ nhìn hắn như vậy, trong lòng thì đang nghĩ nên khuyên thế nào để hắn cùng bỏ trốn với mình.
“Lục công tử, ta nghe Bánh trôi nói nơi này cách Tấn Thành chỉ có một ngày đi đường, nếu cha huynh đưa tiền chuộc thì chắc tối nay sẽ đến.”
Lục Nguyên lắc đầu: “Sẽ không nhanh thế đâu.”
Vân Phỉ lấy làm lạ: “Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ biết cha ta là ai, đã hao tổn tâm trí để bắt cóc ta như vậy thì nhất định là đòi một khoản tiền lớn. Tuy cha ta có tiền nhưng muốn gom một số tiền lớn như thế thì phải cần hai ba ngày, nên nhanh nhất cũng phải sáng mốt mới có người mang tiền chuộc tới.”
Vân Phỉ gật đầu. Lục Thịnh rất biết cách làm ăn buôn bán, không lý nào lại để mười vạn lượng nhàn rỗi trong nhà, tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý.
Vân Phỉ đưa tay ôm ngực, tỏ vẻ hết sức đau lòng: “Lục công tử, cho dù cha huynh rất giàu đi nữa thì số ngân lượng ấy cũng không phải từ trên trời rơi xuống mà là gia sản mà ông ấy vất vả lắm mới tích cóp được. không duyên không cớ dâng lên cho bọn cướp man rợ không làm mà hưởng này, lẽ nào Lục công tử cam tâm sao?”
Lục Nguyên cười khổ:”Đương nhiên là ta không cam tâm.”
Vân Phỉ căm hận nói: “Nếu đưa tiền chuộc cho chúng thì chi bằng phân phát cho bách tính nghèo khổ, hoặc là quyên cho chùa chiền cũng coi như tích được công đức. Đưa cho bọn cướp này, chỉ biết giúp kẻ xấu làm ác, huynh thấy có phải không?”
Lục Nguyên gật đầu: “Ta ghét nhất là loại người không làm mà hưởng này.”
Vân Phỉ bỗng nhiên nói thật nhỏ: “Lục công tử, nghe nói có những tên cướp tội ác tày trời, lấy được tiền chuộc rồi lại giết người diệt khẩu để ngừa hậu họa, không biết Lục công tử đã nghe qua chưa?”
Mặt Lục Nguyên hơi biến sắc, đương nhiên hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này, chẳng qua là cố ôm hy vọng lạc quan, mong rằng bọn cướp này sẽ không như thế.
Vân Phỉ nhìn ra cửa, che miệng nói nhỏ: “Huynh nhìn mấy tên cướp này xem, ở trước mặt chúng ta mà cũng không che mặt, xem ra là không sợ sau này chúng ta nhận ra chúng. Chẳng lẽ chúng có ý định giết người diệt khẩu?”
Lục Nguyên cả kinh, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn nhớ lại lần bị bắt cóc hồi nhỏ, quả thật khác hẳn với lần này. Bọn cướp ấy che mặt bằng vải đen, ném hắn vào trong một sơn động hẻo lánh, đừng nói là không lộ mặt, ngay cả nói chuyện cũng né tránh hắn, trước mặt hắn chỉ dùng tay ra hiệu, hết sức cẩn thận, sợ bị hắn nhận ra hoặc nghe được giọng nói. Nhưng lần này chúng không chỉ lộ mặt mà còn cả gan nhốt hắn vào trong sơn trang, lẽ nào không sợ sau khi hắn trở về sẽ báo quan, sau đó tra ra được lai lịch của chúng sao?
Lục Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy mình đã quá chủ quan, Vân Phỉ phân tích rất có lý. Hôm đó trang chủ đã nói nếu Vân Phỉ không được việc thì cứ chôn xuống gốc cây làm phân bón cho hoa, chứng tỏ bọn chúng rất tàn độc.
Vân Phỉ kề sát vào tai hắn, nói nhỏ: “Lục công tử, bọn cướp này tàn nhẫn độc ác, sau khi cướp được tiền chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, chúng ta