
, vừa oán hận. Cộng thêm chuyện của Lâm
Thanh Hà vẫn tích tụ trong lòng nên trong cơn giận dữ, nàng nằm liệt
giường.
Vân Phỉ nhìn người mẹ ngày càng già nua
tiều tụy sau cơn bệnh, len lén đưa ngân phiếu hai mươi ngàn lượng bạc
cho Tô Thanh Mai: “Mẹ, mẹ cất kỹ số bạc này đi. Nếu bị cha ép buộc quá
thì mẹ lấy mười ngàn lượng ra cho ông ấy để hóa giải nguy cấp, còn lại
thì mẹ phải cất kỹ, đợi con trở về.”
Tô Thanh Mai khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “A Phỉ, mẹ đúng là có mắt không tròng nên mới gả cho kẻ vô tình
vô nghĩa như cha con. A Tông là con trai của ông ấy mà ông ấy lại nhẫn
tâm đưa nó đi làm con tin.”
Vân Phỉ ôm lấy vai mẹ mình, mềm mỏng,
khéo léo khuyên: “Mẹ, chuyện cũng không đáng sợ như mẹ đã nghĩ đâu. A
Tông đi làm thư đồng cho hoàng thượng, bây giờ triều đình đang trọng
dụng cha nên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với A Tông, nói không chừng sau
này A Tông còn trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo
lắng gì chứ. Ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ nhanh chóng
được gặp lại nhau thôi.”
Việc đã đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình, bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh
Mai. Lòng tự tôn của nàng ta quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, sẽ
không chịu bằng mặt mà không bằng lòng, càng không chịu bấm bụng mà
sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá chọi đá, không còn cách nào khác thì sẽ
lên chùa xuất gia làm ni cô, thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói
lành, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình làm thế thì người thân sẽ đau
lòng mà kẻ địch thì hớn hở.
Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là một
người không đáng tin cậy thì cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ
mỗi bên cứng một chút thì sẽ tan nát, rồi không có tiền, người chịu
thiệt sẽ là mẹ và đệ đệ của nàng mà thôi.
Ra khỏi phòng, nàng lén nói nhỏ với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhỏ nhất thì cũng phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia, có tin tức gì thì phải chú ý đấy.”
Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào rồi.”
Người hầu trong nhà đều trung thành với
Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền dòm ngó số bạc kia nên sẽ không làm quá với nàng, trong vòng nửa năm tới Lâm Thanh Hà sẽ không trở về, cho nên Vân
Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, một mình mẹ ở nhà thì tạm thời cũng yên tâm.
Vân Tông đỏ bừng cả mặt, bụm cái mông,
ngoan ngoãn theo sau Úy Đông Đình. Một vị thái giám già, mặt trắng toát, không có râu bước tới trước, vẻ mặt hiền lành đưa tay sờ một lượt khắp
người A Tông, sau đó mới cho đi.
Vân Phỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của A Tông, rồi nhìn vào trong cung cấm.
Những cung điện nguy nga nằm trật tự
ngay ngắn, chằng chịt nhưng hữu tình, tắm mình trong trời xanh nắng
vàng. Hòang cung chia thành hai phần nam bắc, được nối liền bởi con
đường ở giữa. Ngay giữa con đường là một lối đi được điêu khắc bằng đá
cẩm thạch trắng, cao hơn nền móng hai bên, trên mặt đường chạm trổ hình
rồng bay giữa biển mây, chính là con đường chỉ dành riêng cho hoàng đế.
Hai bên lối đi dành cho hoàng đế này là
hai lối đi được làm từ đá tảng lớn. Úy Đông Đình dắt Vân Tông đi trên
lối vào phía bên phải, đi về phía Đức Dương Điện lộng lẫy, nguy nga
tráng lệ kia.
Trên lối đi bằng đá, cứ mười bước là có
một lính gác, tay cầm binh khí, oai phong lẫm liệt. Hai bên đường là
những khóm mẫu đơn đang nở rộ, màu sắc rực rỡ, yêu kiều quyến rũ, tạo
thành vẻ đối lập một cương một nhu với giáp sắt và binh khí trên người
lính gác, nhưng lại tạo nên sự hài hòa tráng lệ lạ thường.
Thời gian trôi qua rất chậm, Vân Phỉ
nhìn lối đi khắc hình rồng bay giữa biển mây, lòng thầm nghĩ không biết
có khi nào người cha đầy dã tâm của mình sẽ được đặt chân lên lối đi chỉ dành cho vua này hay không? Nàng cũng không hiểu rốt cuộc thì mình mong ông ấy thành công hay mong ông yên phận với hiện tại. Thời loạn lạc thế sự thất thường, nàng không quan tâm ai làm hoàng đế, nàng chỉ muốn chở
che cho mẹ và đệ đệ.
Cuối cùng, nửa canh giờ sau, Vân Tông
men theo lối đi bằng đá thật dài kia để ra ngoài. Đức Dương Điện nguy
nga hùng vĩ sau lưng càng tô thêm dáng người nhỏ bé của A Tông. Úy Đông
Đình dẫn mấy tên cấm vệ quân đi bên cạnh A Tông, bước chân chậm rãi, bộ
giáp mềm trên người lấp lánh ánh sáng lạnh, cao lớn rắn rỏi, mày kiếm
mắt ngài, đẹp như thần tiên.
Mãi đến khi y đến trước mặt, Vân Phỉ mới giật mình phát hiện mình đã bất tri bất giác nhìn y một lúc thật lâu.
Nàng vội vàng chớp mắt, nhanh chóng loại hình bóng y ra khỏi mắt mình.
“Tỷ tỷ.” Vân Tông lật đật chạy tới trước, nhào tới nắm chặt lấy tay Vân Phỉ, lòng bàn tay nho nhỏ của nó đều là mồ hôi.
Vân Phỉ thầm tức cười, cái thằng nhóc
chưa trải việc đời này, gặp hoàng thượng thì có gì đáng sợ chứ. Cùng là
trẻ con bảy tuổi, Triệu Mân trên ngai vàng còn không bằng cả A Tông,
chẳng qua chỉ là một con rối bị nhốt trong lồng son mà thôi.
Úy Đông Đình nói: “Hoàng thượng ngự ban