Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325010

Bình chọn: 9.5.00/10/501 lượt.

nh phong, y ném lại một câu: “Ra ăn cơm”. Giọng nói lạnh lùng dứt khoát, không nghe được bất cứ cảm xúc nào trong đó, giống như là không quen biết nàng cho nên rất lãnh đạm, rồi lại giống như đã quen biết cả đời nên mới bình tĩnh như thế.

Vân Phỉ thở phào một hơi, lập tức lau khô người, mặc quần áo vào với tốc độ ánh sáng. Đứng sau bình phong, nàng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.

Úy Đông Đình đưa lưng về phía nàng, ngồi bên cạnh bàn ăn. Căn phòng như một vùng biển màu đỏ, trên người y toàn là màu đen, giống như là một ngọn núi khổng lồ trấn áp màu đỏ vui mừng này lại. Chiến giáp màu đen càng tôn thêm dáng người cao lớn tráng kiện của y. Trên miếng giáp bảo vệ vai còn khắc một con hỏa kỳ lân đang giương nanh múa vuốt nhìn nàng, khiến lòng nàng cũng phải run rẩy.

Trên bàn bày những món ăn còn nóng hổi, nàng chậm rãi đi qua đó, thấp thỏm ngồi xuống, đợi y chất vấn mình, trừng phạt mình. Nhưng lạ lùng là y không nói tiếng nào, cũng không nhìn nàng lấy một cái, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Nàng lén nhìn y một cái, phát hiện y không thèm nhìn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc. Y im lặng, xa lạ khiến người ta sợ hãi.

Tối nay y làm sao vậy? Quen y đã lâu, y chưa bao giờ đối xử với nàng thế này. Tuy ở trước mặt người khác y rất kiệm lời, cực kỳ uy nghiêm nhưng trước mặt nàng lại luôn vui vẻ hòa nhã, thích chọc nàng nói cười, thích trêu đùa nàng, thích nhìn nàng giở những trò ranh mãnh trước mặt y, sau đó ung dung vạch trần quỷ kế của nàng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa bối rối.

Nàng không ngờ sau khi gặp lại phản ứng của y là thế này. Xem ra lần này nàng trốn tại Lục gia đã thực sự chọc giận y, cũng tổn thương tới lòng tự trọng của y, y là người kiêu ngạo thế kia mà.

Thế cũng tốt, y chán ghét nàng, không chịu cưới nàng thì còn gì bằng. Nàng cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Căn phòng yên tĩnh tới cực điểm, chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt của hai người.

Tâm trạng của nàng không tốt, cũng rất mệt nên không muốn ăn, cộng thêm bên cạnh có một người đằng đằng sát khí như thế thì khó mà nuốt trôi được. Nàng ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa xuống.

Nàng lẳng lặng rời khỏi bàn ăn, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược bằng ngà voi, chải tóc. Không khí áp bức trong phòng làm nàng khẩn trương tới mức ngón tay cứng đờ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, nàng đã hết sức buồn ngủ, sau lưng lại là chiếc giường êm ái, nàng rất muốn quẳng lược nhào lên giường, nhưng lại sợ nàng nhào lên giường rồi thì y sẽ nhào lên người nàng.

Nghĩ tới cảnh ấy, nàng chợt rùng mình. Có câu tránh được mồng một thì cũng không qua khỏi ngày rằm, cho dù không là tối nay thì cũng là tối mai. Úy Trác đã tỏ rõ thái độ là muốn gạo nấu thành cơm, nàng bị nhốt trong phủ thừa tướng, cho dù chắp cánh cũng khó bay.

Nàng nắm chặt cái lược, cảm thấy mình như một con cá chờ bị làm thịt. Con gấu xám kia đang ung dung ăn cơm, định bụng cơm no rượu say rồi thì sẽ qua ăn thịt nàng.

Nhất định là thế, nàng bi ai cắn môi, trong lòng lúc thì thầm nguyền rủa Úy Trác, lúc thì niệm A di đà Phật, Quan Âm Bồ Tát.

Đột nhiên, Úy Đông Đình đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ mà không thèm quay đầu lại.

Bóng đen lóe lên, hắn biến mất trước cửa phòng ngủ. Vân Phỉ chớp chớp mắt, khó mà tin được, nhưng quả thật là y đã đi rồi, bóng đen trong phòng đã đi rồi. Vô hình chung, luồng sát khí đè nặng khiến người ta điên lên được ấy cũng tan biến theo.

Sau đó, hai nha hoàn đi vào, thu dọn chén đũa trên bàn.

Sau đó, Thu Quế bưng trà nước vào, nói với Vân Phỉ: “Đại tướng quân bảo thiếu phu nhân nghỉ ngơi sớm đi.”

Chiếc lược bằng ngà voi trên tay bị rơi xuống đất, Vân Phỉ thở phào một hơi, cảm thấy tim mình như sắp rụng ra.

Nàng đã sớm mệt đến nỗi muốn bò lên giường ngay. Lúc này Úy Đông Đình đã đi nên không chần chờ gì nữa, lập tức nhào lên giường, buông màn xuống, nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.

Nếu không phải vì quá mệt mỏi thì nàng đã không dám ngủ trong hang sói. Nhưng ngồi trên xe ngựa cả ngày, mỗi một tế bào trong người đã bị nước ấm làm lười biếng nên nàng cứ thế mà mất cảnh giác, buông vũ khí đầu hàng, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Trong mơ, nàng như bị rơi vào trong nước, cứ hoảng loạn ôm lấy một khúc gỗ, xuôi theo dòng nước. Đột nhiên, dường như tóc nàng bị mắc vào nhánh cây, da đầu đau nhói, nàng bừng tỉnh giấc.

Góc phòng có một ngọn đèn còn sáng, ánh đèn đỏ đỏ mờ mờ giống như là thời khắc mặt trời vừa nhú lên. Khi nàng nhìn thấy bên cạnh còn có một người đang nằm thì lập tức sợ tới mức ngồi bật dậy. Nhưng vừa nhúc nhích, đầu lại đau đến nỗi phải xuýt xoa. Thì ra nhánh cây mà tóc nàng bị mắc trong mơ chính là mảnh giáp trên vai y. Tóc của nàng bị mắc trong miệng của con hỏa kỳ lân.

Úy Đông Đình mở mắt ra, lẳng lặng nhìn nàng. Không biết có phải là do đêm khuya yên tĩnh hay không mà ánh mắt của y sâu thăm thẳm, bên trong lóe lên vẻ nguy hiểm như thợ săn nhìn thấy con mồi. Nàng hoảng hốt ngồi dậy, luống cuống chân tay kéo tóc mình từ áo giáp của y ra.

y ngồi dậy, gỡ tóc của nàng ra khỏi mảnh giáp trên vai, nhưng lại không buông ra mà nắm trong tay.

Nàng hồi hộ


XtGem Forum catalog