
ưu điểm nào của anh, nhưng anh luôn cố gắng che chở Mộc Vãn. Anh chưa từng công
khai tình cảm của mình dành cho Mộc Vãn, nhưng hành động của anh đã nói lên tất
cả. Cô tin những điều đó là sự thật. Hỏa Đình Đình cảm thấy chua xót, cô nổi
giận, "Lệ Chiến, anh là đồ xấu xa!"
Lệ Chiến nở nụ cười, "Tôi xấu hay không xấu,
chờ có dịp là biết ngay!”
“Cuốn xéo!”
"Em không chịu cũng chẳng sao. Dù
gì..." Lệ Chiến cười dâm đãng, "Tôi vẫn luôn giữ kĩ hình của em.
Không nhìn mặt, không nhìn ngực cũng miễn cưỡng chấp nhận."
"..." Hỏa Đình Đình dừng chân, cô xoay
đầu trợn mắt nhìn anh, "Anh có thể trơ tráo thêm nữa không?"
"Sở trường của anh là trơ tráo, anh sẽ không
khiến cô em thất vọng."
Lệ Chiến hoàn toàn thắng Hỏa Đình Đình. Trước khi
đi anh còn tặng cô một nụ hôn gió.
Hỏa Đình Đình khóc lóc kể lể với Đường Tâm, lại
bị Đường Tâm trêu chọc, "Hai người cậu đúng là một núi không thể có hai
hổ." Đường Tâm cười tít mắt, "Trừ khi đó là một con hổ đực và một con
hổ cái."
Đương nhiên Hỏa Đình Đình hiểu ý Đường Tâm. Cô
bĩu môi chán ghét, lại nghe Đường Tâm nói, "Sao cậu không nghĩ Lệ Chiến
làm vậy là thích cậu. Trong đại viện mình nhiều con gái, tại sao anh ta chỉ
chọc mỗi cậu? Tại sao lần đó anh ta lại chịu bị giam ở đồn cảnh sát cả đêm? Anh
ta và Mục Nam không thù không oán, tại sao phải gây chuyện với Mục Nam? Tại sao
anh ta chia rẽ cậu và Mục Nam? Hay tại sao anh ta không cho người khác theo
đuổi cậu? Cậu không nghĩ tới lý do ư?"
"Anh ta chia rẽ mình và Mục Nam chẳng phải
do anh ta thiếu đạo đức ư?" Hỏa Đình Đình cất giọng khó tin, "Anh ta
thích Mộc Vãn cơ mà."
"Mình công nhận anh ta thiếu đạo đức, nhưng
cậu không nên nghe tin đồn. Muốn biết phải hỏi thẳng anh ta." Đường Tâm
rất thân thiết với con lớn Lệ Nhiên của Lệ gia, nên cô biết nhiều chuyện mà
người ngoài không biết.
Hỏa Đình Đình muốn moi thêm tin thì Đường Tâm lại
bịt kín miệng, không tiết lộ với cô.
Lệ Chiến thích cô?
Tuy Hỏa Đình Đình không tin nhưng kể từ khi nghe
Đường Tâm nói, mỗi lần Hỏa Đình Đình gặp Lệ Chiến lại thấy mất tự nhiên. Thậm
chí có lần khi thấy Lệ Chiến nhìn cô từ xa, trống ngực cô cũng đập rộn ràng.
Đường Tâm bảo cô chột dạ, Hỏa Đình Đình khó hiểu, "Mình chột dạ cái gì?
Mình đâu thích anh ta."
Đường Tâm nhướng mày nhưng chỉ cười cười, không
nói tiếng nào. Nụ cười này của Đường Tâm làm Hỏa Đình Đình nhớ cấp dưới của thủ
trưởng Lệ cũng từng cười như vậy với cô. Cô bất giác lúng túng vô cùng.
Trước đây, Lệ Chiến luôn chia Hỏa Đình Đình thành
một loại riêng biệt. Anh không coi cô là con trai, cũng chẳng coi cô là con
gái.
Cho đến mùa hè cô gần lên cấp ba, Lệ Chiến mới
thật sự thay đổi cách nhìn về cô.
Thành tích học tập của Hỏa Đình Đình khá tốt
nhưng cô học không đều các môn. Vì thế chuyện điểm thấp là điều không thể tránh
khỏi. Cô thường dựa vào các môn sở trường để kéo lại điểm trung bình của mình.
Khi bà Hỏa kể cho bà Lệ nghe, bà Lệ đã đề nghị Lệ Túc dạy kèm cô trong kỳ nghỉ
hè.
Bà Hỏa đương nhiên vui mừng, mặc kệ con mình
không thích cũng ép đến Lệ gia học thêm. Mỗi ngày, cô đều phải học ít nhất bốn
tiếng.
Hỏa Đình Đình sợ mẹ nên không dám tranh cãi.
Chiều nào cô cũng đến tìm Lệ Túc học thêm. Tuy cô với Lệ Chiến như nước với lửa
nhưng chuyện học hành rất quan trọng, mặc kệ Lệ Chiến chọc ghẹo thế nào, cô
cũng nhẫn nhịn, không đáp trả. May là có Lệ Túc ở bên trông chừng, Lệ Chiến
cũng không dám làm gì quá đáng.
Cứ như vậy, nửa mùa hè êm đềm lại trôi qua.
Mỗi ngày, cô đều đến Lệ gia học thêm. Lệ Chiến
ngủ đến trưa mới dậy, nghe loáng thoáng tiếng Hỏa Đình Đình đọc tiếng anh, anh
bèn nhoài người ra khỏi phòng nhìn cô chăm chú học bên dưới.
Lệ Chiến cười cười, con nhóc này phát âm không
chuẩn nhưng giọng nói rất dễ nghe.
Vào một buổi chiều, Hỏa Đình Đình một tay vác cặp
một tay cầm kem đến Lệ gia học thêm. Học được phân nửa thì có một cô gái hẹn Lệ
Túc ra ngoài. Trước khi đi, anh giao bài tập cho Hỏa Đình Đình, "Ba mẹ em
đi vắng nên lát em ăn tối ở nhà anh. Em phải giải hết đề trước khi anh về, tối
anh sẽ kiểm tra."
Hỏa Đình Đình ngậm miệng, một mình đáng thương ở
lại làm bài tập. Mỗi khi thế này, cô lại ước mình được như Đường Tâm có Lệ
Nhiên giúp đỡ. Dù Lệ Nhiên không ở cạnh thì Lệ Túc cũng tự động làm giúp Đường
Tâm.
Buổi chiều nóng oi ả, ăn bao nhiêu kem cũng không
đã. Hỏa Đình Đình lười biếng nằm xuống ghế sô pha, rồi ngủ thiếp đi lúc nào
không hay.
Lệ Chiến dẫn theo vài người bạn về nhà, chuẩn bị
ở chơi qua đêm. Nhưng vừa vào cửa thì anh và cả đám bạn theo sau đều nghệt mặt
ra nhìn.
Trên ghế sô pha nhà anh là một cô gái đang ngủ có
mặc quần áo đàng hoàng nhưng cảnh xuân vẫn lộ hết ra ngoài. Lúc này, chiếc váy
dài đến gối tốc lên tận mông, để lộ quần lót màu hồng nhạt có hình con thỏ đáng
yêu. Đôi chân dài trắng muốt đập thẳng vào mắt mọi người. Vạt áo thun cũng vén
đến vòng eo nhỏ nhắn. Có thể vì áo quá rộng nên cổ áo cũng tụt xuống vai, lòi
ra dây áo lót cùng màu quần lót, thu hút ánh mắt của người đối diện.
Bất ngờ được lợi khiến mọi người cười xấu xa