
y nó cố gắng không ngừng nghỉ, tập đoàn Lôi Phong tuy rằng đã làm người khác phải mở to mắt ra mà nhìn nhưng chính nó lại biến thành một người cuồng công việc chính cống.
Tiếc nuối lớn nhất của mẹ là đã không bảo bố chồng con đi bộ, làm cho ông ấy mới hơn năm mươi đã bị tái phát bệnh tim. Mẹ không hy vọng con cũng sẽ phải tiếc nuối như vậy. Ưu Nhi, trong lòng con phải tự tâm niệm một điều: ‘‘Trời to, công ty to, nhưng tất cả đều không to bằng vợ." Tập đoàn Lôi Phong đã đủ mạnh, Nhâm gia chúng ta tiền cũng đã đủ để tiêu đến mười bốn đời. Việc con cần phải cố gắng bây giờ là khiến cho Thiếu Hoài hiểu rằng làm việc và nghỉ ngơi đều quan trọng như nhau.”
“Dạ!” Y Đằng Ưu Nhi cứng họng nói không nên lời.
“Cha con nhà này đều có một cái tật xấu, đó là đã bước vào thư phòng thì còn chưa kiệt sức sẽ không đi ra. Ưu Nhi, con có biết mẹ đã dùng cách gì để lôi bố chồng con ra khỏi thư phòng khỏi?” Ánh mắt Nhâm mẫu lóe lên tia sáng tà ác.
“A...... Không biết ạ.”
“Tuyệt chiêu của mẹ là...... Cởi sạch quần áo ngồi lên đùi ông ấy.”
“Cởi......” Cằm Y Đằng Ưu Nhi thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, mặt đỏ bừng như sắp phun lửa.
“Đúng.” Nhâm mẫu gật đầu lia lịa, một chút cảm giác thẹn thùng cũng không có.
Y Đằng Ưu Nhi rốt cục đã biết da mặt Nhâm Thiếu Hoài tại sao lại dày đến như vậy, hoá ra là do di truyền.
Kì thật Nhâm mẫu là vì mấy ngày hôm trước có một người bạn cầm tờ tạp chí bát quái tới hỏi bà, những điều viết trên đó thật sự làm người nghe mà kinh sợ, cứ như là con bà đã cưới vợ bé thật vậy. Bà vốn không tin vào mấy tạp chí bát quái, nhưng cái cô tên là Mã Ninh Tâm kia lại tìm đủ mọi cách tiếp cận bà, chính vì thế mới khiến bà hoài nghi.
Đáng tiếc Nhâm mẫu đã thật sự yêu thương Y Đằng Ưu Nhi từ tận đáy lòng, làm sao có thể để ý tới cái loại hồ ly tinh muốn cướp chồng người khác này được? Có điều, Mã Ninh Tâm thì có thể mặc kệ, nhưng bà vẫn rất lo lắng muốn biết thật ra mọi chuyện là như thế nào, cho nên hôm nay bà mới cố gắng kiềm chế bỏ một buổi thảo luận của hội đọc sách.
Tuy rằng theo như con dâu nói thì đôi vợ chồng son này tình cảm rất tốt, Nhâm mẫu cũng không cho rằng con bà sẽ làm chuyện xằng bậy, nhưng chuyện gì cũng không thể quá chắc chắc, dù gì cũng luôn phải cảnh giác, cẩn tắc vô áy náy mà! Vì thế, bà bắt đầu truyền thụ cho con dâu bí kíp giữ chồng.
Y Đằng Ưu Nhi nghe mẹ chồng thao thao bất tuyệt về bí kíp giữ chồng, càng nghe mặt càng đỏ, đầu cũng càng cúi càng thấp, cả người cứ như sắp cháy đến nơi. (Vi: hêhê, chắc canh là có chuyện mờ ám rồi)
Đột nhiên, tiếng chuông vui tai vang lên, Y Đằng Ưu Nhi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Xin phép mẹ, con phải đi nghe điện thoại đã ạ.” Cô cầm lấy di động đang đặt trên bàn, “Alô! Thiếu Hoài? Không phải anh đang đi làm sao, sao lại có thời gian rảnh mà gọi điện thoại...... Kiểm tra? Anh lạ thật đấy, em lúc nào chả ngoan ngoãn ở nhà, có chạy loạn bao giờ đâu, có gì mà phải kiểm tra ?”
Nhâm mẫu vừa nghe thấy đứa con trai cuồng công việc đang đi làm lại gọi điện về nhà hỏi thăm vợ, bà càng thêm khẳng định con mình không có vấn đề gì, liền cười ha ha rời đi, để cho hai vợ chồng lời ngon tiếng ngọt tâm sự.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Âu Sùng Viễn mở cửa tiến vào văn phòng, đặt một chồng tạp chí lên trên một đống hồ sơ cao ngất.
Nhâm Thiếu Hoài ngẩng đầu, mày kiếm khẽ cau lại, tùy tay cầm lấy quyển tạp chí có trang bìa giật gân đặt trên cùng giở xem.
“Tôi đã đi điều tra rồi, mấy thứ rác rưởi này......” Cằm hất về phía đống tạp chí trên bàn, “Nguồn tin tức, quả nhiên là do tập đoàn Hoà Thái âm thầm truyền ra ngoài.”
Quay đi quay lại chỉ toàn mấy chuyện dối trá ba hoa chích choè, chẳng có nội dung gì khác, sắc mặt Nhâm Thiếu Hoài càng lúc càng lạnh. Thế này thì sao chứ? Anh cười lạnh nghĩ thầm, muốn biến giả thành thật sao? Hay là đang thử xem anh có muốn tham gia vào dự án hợp tác không?
“Tôi đoán chắc mục đích của đối phương thứ nhất là muốn phô trương dự án hợp tác, thứ hai, Mã Ninh Tâm là thật sự cố ý muốn gả cho tổng tài làm thiếp, cho nên mới truyền ra phong thanh thử xem phản ứng của cậu thế nào.”
Người tình dù có được yêu sủng đến bao nhiêu cũng không bằng một người vợ bé. Với điều kiện của Nhâm Thiếu Hoài, những tiểu thư tự nguyện làm vợ bé của anh không thiếu. Huống hồ, ai cũng biết Y Đằng Ưu Nhi là một thiếu phu nhân mặc kệ mọi chuyện lại không hay tham gia xã giao, cứ như một người vô hình. Cho dù Mã Ninh Tâm thực sự gả vào Nhâm gia làm vợ bé thì với gia thế bối cảnh nhà cô ta và thủ đoạn, năng lực của bản thân, cô ta cũng sẽ làm một người vợ bé nắm thực quyền. Xem xét trên thương trường hiện nay, dù hiếm nhưng không phải là không có cảnh tượng vợ bé còn oai hơn cả vợ cả.
Tuy rằng về mặt danh phận thì không được đẹp mặt cho lắm, nhưng có thể vì thế mà với được tới tập đoàn Lôi Phong đang phát triển rất mạnh này thì Mã Thiên Ngọc tuyệt đối cam tâm tình nguyện.
“Lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.” Nhâm Thiếu Hoài gập lại quyển tạp chí, vứt sang một bên.
“Cứ mặc kệ hết như thế sao?” Âu Sùng Viễn ngạc nhiên, “Nếu cứ để mặc m