XtGem Forum catalog
Chỉ Yêu Mình Em

Chỉ Yêu Mình Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326224

Bình chọn: 8.5.00/10/622 lượt.

kêu: “Mẹ, con xin lỗi.”

“Đừng nói với mẹ, con nên xin lỗi bản thân con! Một cô gái không hiểu tự tôn tự ái, không biết yêu quý chính mình, cuối cùng cũng tổn hại chính mình!”

Đại Lê cắn môi thật mạnh, cô không thể khống chế nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên tờ báo, thấm ra một vệt nước lớn, lần đầu tiên cô nghe mẹ nói những lời nặng nề như vậy.

Thường Phi cũng bắt đầu rơi lệ, dần dần khóc không thành tiếng: “Lê, mẹ biết con thích cậu ta, nhưng con không thể vì thích mà không để ý đến cái gì cả… Mẹ cho rằng con đã hiểu, trong cuộc đời của con người có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn tình yêu… Chẳng lẽ con muốn cả đời không thể quang minh chính đại, vì cậu ta mà làm tình…tình…” Hai chữ “tình nhân” cuối cùng không thể nào dùng trên người con gái của bà.

Đại Lê chỉ yên lặng rơi nước mắt, bờ vai hơi co rúm, cô không khóc ra tiếng, cuối cùng Thường Phi đau lòng, đi qua ôm cô vào trong lòng, “Lê Lê… Tiêu Hữu Thành vừa ở bên con, lại vừa đi kết giao với bạn gái khác… Cho dù là nguyên nhân gì, nếu cậu ta không thể chống lại mẹ cậu ta thì nên buông tha cho con… Loại đàn ông này, không đáng để con như vậy...” Thường Phi không biết nguyên nhân chia tay thực sự của Đại Lê và Tiêu Hữu Thành, bọn họ không nói gì cho người trong nhà.

“Lê Lê, hứa với mẹ, đừng gặp cậu ta, được không?”

Đại Lê không nói lời nào mà ôm mẹ khóc, hồi lâu sau cô nói, “Mẹ…” Cô rốt cuộc khóc thành tiếng, “Con khó chịu.”

Thường Phi nghẹn ngào thật lâu không nói ra lời, bà nhẹ nhàng vỗ Đại Lê, như là lúc còn bé vỗ về dỗ dành cô đi ngủ, “Con gái ngoan, con gái ngoan của mẹ… Mẹ biết con khó chịu… Quá khứ sẽ đi qua, vượt qua quá khứ là tốt rồi…”

Mấy ngày nay cô không đến phủ đô đốc, anh cũng không dám hỏi, hôm nay nghe nói cô đến, anh chạy hai ba bước lên lầu, đẩy cửa ra, rồi lại bất động tại chỗ.

Cô ôm hai đầu gối, cuộn người ngồi bên cửa sổ đã mở ra một nửa, gió thổi vào lay động tấm vải thưa, khi gặp hoàng hôn, mặt trời chưa lặn hoàn toàn đem quần áo màu trắng của cô thấm màu đỏ nắng chiều, yên tĩnh cô độc, như là một bức tranh Tây Dương xinh đẹp nhưng không chân thật.

Anh không dám tiến lên, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trước mắt dần dần hiện ra một mặt khác của bức hoạ: cô mặc áo cưới trắng toát, một đoá hoa hồng rực rỡ đứng trong nơi thâm sâu, giống như sẽ theo gió bay đi… Sợ hãi và tuyệt vọng khi đó, trong nháy mắt khuấy trộn lục phủ ngũ tạng, kỳ thật, anh chưa bao giờ thực sự thoát khỏi những cảm xúc đó, chẳng qua là giấu đi thôi…

“Lê…” Anh khẽ gọi một tiếng.

Cô chậm rãi quay đầu cười nhợt nhạt, anh đi qua ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được thân thể lạnh lẽo và mềm mại của cô, trái tim treo cao thoáng buông xuống, hoàn hảo cô vẫn ở đây.

Đêm đã khuya, bốn phía tối đen một mảnh, như là mực tàu đậm đặc không thay đổi, ánh mắt không nhìn thấy, cảm giác đến từ thân thể càng rõ ràng, cô trở mình đưa lưng về phía anh, anh lại kề sát lên, vòng tay qua thắt lưng cô, vùi đầu vào cổ cô nhẹ nhàng liếm.

Mây mưa thất thường hơn nửa đêm, tình cảm mãnh liệt khiến cô mệt rã rời, sức lực giương mắt cũng không có, cô thích cảm giác như vậy, trong đầu trống rỗng, có thể không suy nghĩ gì, cũng không muốn suy nghĩ…

“Có tâm sự?” Môi anh trằn trọc đi vào bên tai cô, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi tại hoa tai kim cương lành lạnh. Tối nay cô hơi kỳ lạ, giống như đặc biệt tập trung tinh thần lại như không yên lòng. Qua thật lâu cô không trả lời, dường như là đang ngủ, anh lại thở dài.

Tỉnh lại không thấy ai bên giường, nhờ phòng tắm truyền ra một chút ánh sáng, khó khăn lắm anh mới nhìn thấy bày biện ở trong phòng, cô từ phòng tắm đi ra, ngồi bên mép giường mở ra ngăn kéo, ngón tay vừa chạm vào cái bình thì nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, “Đừng uống.”

Động tác ngừng lại một chút, nhưng cô vẫn mở cái bình kia, phía sau đột nhiên kéo đến một lực mạnh mẽ, không đợi cô phản ứng, “lộp độp” một tiếng, bình thuốc đã bị rơi xuống, viên thuốc rơi vãi một chỗ.

Hai người lẳng lặng nhìn mặt đất, hồi lâu không ai lên tiếng, cô đột nhiên đứng lên, lùi về hai bước, “Chúng ta chia tay”. Trong bóng tối tĩnh mịch, từng chữ rõ ràng, anh muốn làm bộ như không nghe thấy cũng không thể.

Trong nháy mắt cơ thể anh căng cứng, khoá chặt hai mắt của cô, chất vấn hoặc là chờ mong, “Em uy hiếp anh?”

Cô lại có thể cười tự giễu, “Không, chúng ta chia tay.”

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt ảm đạm, “Em không muốn có con phải sao, vậy thì cả đời chỉ có hai người chúng ta.”

Cô nhìn anh thật sâu, rồi xoay người đi vào phòng quần áo, anh khoác áo ngủ theo sau, “Muốn về? Anh đưa em về. Đêm nay còn sang đây không?”

Cô không đáp, mặc quần áo, đưa lưng về phía anh, cô ngừng một lát nói: “Chúng ta nói chuyện.”

Dường như có dự cảm gì đó, anh lập tức thay đổi cảm xúc, thanh âm như sấm rền, phảng phất muốn tức giận, “Nói chuyện gì? Anh đã nói không cần đứa nhỏ! Cái gì cũng theo em, em còn muốn nói chuyện gì nữa?!”

Mà cô cũng tức giận, xoay người lại lạnh lùng nhìn anh, “Vấn đề giữa chúng ta từ trước đến nay không phải là con cái!”

Dường như trong nháy mắt bị đâm trúng chỗ đau