watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329775

Bình chọn: 9.5.00/10/977 lượt.

c Kỳ cũng không thể nào giữ cô lại.

Trong lúc Kiều Trạch đang đau đớn đến không cách nào hô hấp được, chợt có người gõ cửa sổ anh xe.

“Cút!” Kiều Trạch lạnh lùng quát một tiếng, lại gục len tay lái không hề ngẩng lên. Không thấy anh đang khó chịu sao, người nào lại không có mắt mà đi tới chứ, muốn tới làm thùng trút giận à. Nhưng không ngờ cửa sổ xe lại

bị gõ lần nữa, Kiều Trạch tức giận, ngẩng đầu lên, xem ai muốn chết như

vậy, nhưng thời điểm anh nhìn thấy người đứng ngoài xe, tức giận biến

thành kinh ngạc.

Tả Á nhìn viền mắt hồng hồng của Kiều Trạch, trong lòng có chút không đành lòng, có chút đau đớn, nhìn Kiều Trạch hạ cửa kính xe xuống, cô khom

lưng nói với Kiều Trạch: “Kiều Trạch, mấy ngày nữa trở về, em có thể

nhìn thấy tóc anh đen trở lại không?”

Kiều Trạch vốn luôn rất bình tĩnh lúc này lại sững sờ đến ngây người, Tả Á

lại cười cười, xoay người rời đi, Kiều Trạch lập tức lấy lại phản ứng,

vội mở cửa xe, một tay túm lấy hông Tả Á, xoay người của cô đối mặt với

anh, có chút kích động hỏi: “Em vừa nói gì?”

“Lời vàng ngọc không nói lời thứ hai, anh không nghe thấy à?”

“Cô nhóc này, đùa giỡn anh vui lắm phải không?” Kiều Trạch tức giận nói,

xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tả Á, tách hàm răng cô ra, lưỡi của anh trượt vào, cùng với lưỡi cô dây dưa. Anh nhớ cô, cũng nhớ

đôi môi của cô, nhớ tất cả của cô, khát vọng hôn cô. Mà cô cũng hôn trả

anh, đôi tay vòng qua hông anh ôm thật chặt. Nụ hôn của Kiều Trạch vẫn

bá đạo như trước kia, vẫn làm cho cô mê say như trước. Anh cẩn thận hôn

cô, hình như muốn bù lại thiếu sót của ba năm kia, cho đến khi hai người hít thở không thông mới buông ra. Môi của cô càng thêm đỏ, còn có mùi

vị của anh, môi của anh cũng vương lại mùi hương của cô.

“Em đi nha.”

“Anh chờ em!”

Tả Á nói mấy ngày sẽ trở về, nhưng cô đã đi được một tuần lễ rồi mà vẫn

còn chưa trở về. Kiều Trạch chờ có chút nóng ruột, anh đã đợi cô suốt ba năm, vậy mà bây giờ chỉ đợi có mấy ngày đã cảm thấy không thể chịu nổi

rồi.

Người nhà gọi điện thoại cho Tả Á, Tả Á nói mấy ngày nữa sẽ về, nhưng mấy

ngày rốt cuộc là mấy ngày? Có khi nào Huyền Chí Thương không chịu để cho Tả Á trở về không? Dù sao không ai biết rõ tính tình của Huyền Chí

Thương, mục đích anh ta giúp Tả Á là gì. Mà Tả Á có khi nào không bỏ

được Huyền Chí Thương và Thần Thần không?

“Tổng giám đốc, ngài ký…ký lộn chỗ rồi.”

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, mời anh cho ý kiến.”

“Tổng giám đốc…….”

Kiều Trạch lại đột nhiên trở nên mất tập trung như thế, thật may là bên cạnh anh còn có mấy trợ thủ đắc lực, nếu không không biết anh đã làm mất bao nhiêu hợp đồng làm ăn rồi. Họp xong, Kiều Trạch trở về văn phòng, trong tay luôn cầm khư khư điện thoại, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn tuấn

mỹ như trước, chỉ là bây giờ càng tăng thêm sự chín chắn và quyến rũ hơn thôi.

Điện thoại di động trong tay anh đột nhiên vang lên, anh nghe máy, chỉ nghe

bên trong truyền đến một hồi âm thanh quen thuộc khiến trái tim anh căng thẳng: “Tổng giám đốc Kiều, có thời gian rảnh không? Có thể cùng nhau

ăn một bữa cơm không?”

Trái tim đập loạn, khoé môi Kiều Trạch nhếch lên, cười, quyến rũ mê người: “Là vinh hạnh của anh!”

“Địa điểm là chỗ anh từng tổ chức sinh nhật, sáu giờ, không gặp không về.”

Kiều Trạch cúp điện thoại, một giây cũng ngồi không yên, vội lấy áo khoác

mặc vào, như gió rời đi, nóng lòng mà rời đi, không thông báo gì với thư ký cả, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, cô đã trở về, cô sẽ không bao

giờ rời đi nữa, cho dù là bọn họ có thể không quay trở lại với nhau,

nhưng ít ra anh cũng có thể nhìn thấy cô, chăm sóc cô…….

Lúc Kiều Trạch chạy đến, Tả Á đã ngồi cạnh cửa sổ chờ anh. Vừa nhìn thấy

anh, cô nở nụ cười, nụ cười sáng ngời, cười giống như một đưa trẻ, trái

tim không già, người cũng sẽ không già, Tả Á vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ

đẹp tự nhiên, thích hợp nhất với Tả Á.

“Trở về lúc nào?” Anh ngồi đối diện cô, hỏi, trên gương mặt lạnh nhạt tuấn tú là nét vui mừng khó nén.

Tả Á cười nói: “Hôm qua.”

“Hôm qua?” Vậy mà Lạc Kỳ và mọi người trong nhà lại không hề nói cho anh

biết, cố ý sao? Nhìn anh nóng lòng, dường như mọi người rất vui thì

phải?

“Anh ăn gì? Gọi thức ăn thôi.” Tả Á nhìn Kiều Trạch nhắc nhở.

“Em không thể ăn đồ ăn ở ngoài được, muốn ăn, anh làm cho em ăn.” Kiều

Trạch đã đứng lên, đưa tay kéo tay Tả Á, đi thẳng ra ngoài, “Kiều Trạch, như vậy không được đâu, em đã đặt rồi mà.”

Tả Á nói cũng không có tác dụng, bị Kiều Trạch lôi một mạch ra ngoài, đến

khúc quẹo, cô lại chợt nhìn thấy ở bàn ăn trước mặt một cô bé xinh đẹp

đột nhiên đứng lên, cầm cái ly trên bàn lên, ầm ĩ, hắt nước vào mặt

người đàn ông đối diện, rồi sau đó cô bé kia tát lên mặt người đàn ông

kia.

Tình cảnh này hình như cô đã từng thấy rồi? Trí nhớ chợt quay về, Tả Á không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Chung Dương.

Cô gái lấy túi xách, đưa lưng về phía Tả Á, người đàn ông kia cũng đứng

lên, đuổi theo cô bé, lúc này Tả Á mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn

ông kia. Tầm mắt Tả Á và người đàn ông kia giao nhau, mà đúng lúc T