watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329793

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

ng sẽ không phải cảm thấy đau đớn, sẽ không khổ sở vì cô. Nếu như cô phải chết, cô hi vọng nỗi đau khổ của

người thân và Kiều Trạch, còn có bạn bè của cô sẽ bớt đi một chút.

Trong lòng Tả Á nhớ lại, có bùi ngùi xúc động, cảm khái đời người khó có thể

lường trước được. Tả Á ngây ngốc hồi lâu, cho đến khi có một con chim

bay xẹt qua ngọn cây, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối

cùng cúi đầu xé bức thư, lại phát hiện phía sau không biết từ khi nào

lại có một dòng chữ khác: Tả Á, anh chỉ cho em ba năm, đến lúc đó nếu em không trở lại anh sẽ dùng cách khác để tìm em.

“Kiều Trạch…….!” Tả Á nỉ non tên Kiều Trạch, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, trái tim đau nhói từng cơn, không có thể hít thở bình thường được, ba năm,

chính là kỳ hạn bệnh bạch cầu tàn phá một người.

Cô chết ngày nào, Kiều Trạch cũng chết ngày đó.

Lúc cô rời đi Kiều Trạch đang bị thương, cô lúc trở về, Kiều Trạch không có ở đây, cũng không xuất hiện. Có lẽ ngày đó, Kiều Trạch đã lựa chọn

dùng cách của anh để tìm cô. Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Tả Á không nhịn được khóc nấc lên, nếu như cô không kịp thời trở lại, cô và Kiều Trạch

sẽ cứ như vậy mà mãi mãi cách xa như trời với đất rồi.

Giờ phút này Tả Á không biết, nếu như Kiều Vân kịp thời gọi điện cho Kiều

Trạch, có lẽ Kiều Trạch đã thật sự vĩnh viễn không trở về nữa…….

Kiều Trạch và Tả Á lại một lần nữa đi tới cục dân chính, Kiều Trạch tìm

người soạn thảo đơn ly hôn, trong đơn có những nội dung gì không còn

quan trọng nữa, anh cũng không thèm để ý đến, còn tả Á cũng sẽ không để

ý, bởi vì quan trọng là thỏa thuận giữa bọn họ đã đạt thành rồi.

Kiều Trạch cứ ngỡ rằng Tả Á đã tha thứ anh, đúng, có lẽ cô đã thật sự tha

thứ cho anh, nhưng, cô đã không còn yêu anh nữa, cho nên, anh đợi đến

khi cô cho mình một đáp án, có điều anh nghĩ sai mất rồi, Tả Á sẽ không ở lại, sẽ không quay về bên anh nữa.

Ngoài nỗ lực giải thích, thì anh không thể làm gì được nữa cả, chỉ đổ thừa

cho ban đầu là do ghen tỵ, nghi kỵ nên mới lạnh lùng, làm tổn thương cô. Ba năm, có lẽ Tả Á đã quên đi thứ tình cảm mới bén rễ này rồi.

Vào cục dân chính, hai người đồng thời ngồi xuống, người làm giấy tờ nhìn

Kiều Trạch và Tả Á, trừng mắt, không khỏi nói: “Anh Kiều? Sao lại là các người? Lại ly hôn sao?”

Lại nói, Tả Á và Kiều Trạch đến đây đã là lần thứ tư rồi, người phụ trách

làm các thủ tục cũng đã rất quen thuộc với bọn họ. Tả Á và Kiều Trạch

không nói gì, người phụ nữ béo kia lại nói: “Tôi nói mấy người trẻ tuổi

các người, hôn nhân đâu phải trò đùa, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly

hôn thì ly hôn, so ăn cơm còn thường xuyên hơn nữa.”

Tả Á lấy những thứ cần thiết cho ly hôn ra, vẻ mặt khiêm tốn: “Làm phiền cô, chúng tôi không có thời gian.”

Người phụ nữ mập mạp liếc mắt nhìn Tả Á, lại liếc mắt nhìn Kiều Trạch, chống

lại ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trạch, mặc dù anh không nói một câu,

nhưng ánh mắt lạnh lùng này, nói rõ giờ phút này anh đang cực kỳ khó

chịu, người phụ nữ mập mạp liền không nói gì thêm, trực tiếp làm thủ tục li hôn, sửa sổ hồng thành sổ xanh.

Lần đầu tiên kết hôn là do Kiều Trạch ép buộc, lần đầu tiên ly hôn, là bởi

vì Tả Á ngã bệnh, lần thứ hai kết hôn là bởi vì phải cứu Lạc Kỳ, lần thứ hai ly hôn là bởi vì bị tổn thương, phản bội và lạnh nhạt. Những năm

tháng đã lãng phí, từ khi còn trẻ cho tới bây giờ, bọn họ cũng đã không

còn trẻ nữa.

Trong lòng Kiều Trạch vô cùng lo lắng, ly hôn rồi anh và Tả Á sẽ không còn

quan hệ gì nữa, thứ duy nhất thứ kết nối bọn họ chỉ có Lạc Kỳ. Mà Tả Á

lại vô cùng bình thản, trong mắt như thoáng qua tia giảo hoạt, không

biết cô đang có âm mưu gì nữa.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, Tả Á giơ tay: “Chào người mới quen, tôi tên là Tả Á, nữ, tuổi…….gần tuổi ba mươi.”

Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Á, tâm tình của cô xem ra không tệ, ly hôn đối với cô mà nói là chuyện vui mừng, nhưng anh lại rất khổ sở,

nhưng còn không kịp khổ sở, anh lại nghĩ, cô vui mừng là tốt rồi, anh

vươn tay cầm tay Tả Á thật chặt: “Xin chào, tôi tên là Kiều Trạch, nam,

đã hơn ba mươi rồi.”

“A, anh Kiều, nếu chúng ta đã quen biết nhau rồi, ngày mai em đi, nếu như có thời gian anh có thể đến tiễn em được không?”

Nhanh như vậy cô đã hoàn toàn phủi sạch quan hệ, kéo giãn khoảng cách giữa

hai người, từ Kiều Trạch đã biến thành anh Kiều rồi sao? Tay Kiều Trạch

không nhịn được siết chặt lại, cô phải đi? Phải đi rồi sao? Lòng Kiều

Trạch đau như muốn nứt ra, môi mỏng mím chặt lại, nói không lời nào.

Tay Tả Á bị anh nắm chặt có chút đau, cau mày nói: “Anh Kiều, anh làm đau tay tôi đấy.”

“Không thể không đi sao?” Kiều Trạch vội buông ra.

“Ừ, không thể không đi.”

Ngày Tả Á đi, mọi người trong nhà đều đến tiễn Tả Á, mà Kiều Trạch chỉ đứng

phía xa nhìn bọn họ, nhìn Tả Á và mọi người ôm nhau, nhìn Lạc Kỳ lưu

luyến không rời hôn khuôn mặt Tả Á. Kiều Trạch sợ nhìn thấy khoảnh khắc

Tả Á xoay người rời đi, anh liền xoay người rời đi trước. Trở lại xe,

cũng không có chút sức lực nào khởi động xe, gục lên tay lái, thật lâu

không có cách nào nhúc nhích được, Lạ