
ng xu kia, ánh mắt lãnh mạc hơn so với
bình thường.
800 vạn làm cho cô nhớ tới rất nhiều việc.
Nhớ tới ba ba trước khi chết, ngay cả mấy ngàn Farrell đều không thể có được;
Nhớ tới những ngày tiêu tiền như nước sau khi vào nhà Nicole, phung phí tài sản cha dượng;
Nhớ tới ngày nghe tin cha dượng phá sản, cùng đường đi tới Vienna Caesar làm bước giãy dụa cuối cùng;
Nhớ tới vì làm cho cuộc sống thoải mái chút đã đáp ứng yêu cầu của Haera vương tử, bán đứng chính mình.
Khi đó, có 500 vạn đã cảm thấy là giá trên trời. Mà nay, chẳng qua chỉ là
50 cái tiền xu bé nhỏ không đáng kể bày la liệt trên bàn đánh bạc.
Thế sự thật là châm chọc.
Nhưng mà, có lẽ cô nên cảm tạ Haera, nếu không có anh ta mời thì đến bây giờ
cô còn đang là con gái của một thương nhân đầy nguy cơ phá sản ở thành
Jacob, mỗi ngày đều đem hy vọng ký thác ở trên người cha dượng, hy vọng
ông ta có thể khôi phục gia nghiệp, có tiền trở lại.
Mà không phải giống như giờ phút này, dùng 800 vạn đi đánh bài mà ánh mắt cũng không chớp một chút.
Cầu trắng nhanh như chớp chuyển động ở trên bàn quay, đen cùng đỏ dung hợp
thành một đường, giống như nhân sinh gặp gỡ, không có chung điểm.
“Khách” một tiếng vang nhỏ, bàn quay dừng lại.
Quanh mình vang lên một trận âm thanh than sợ hại – cầu trắng lại rơi xuống ô đen.
Melanie nhảy dựng lên : “A, Luis, xem ra vận khí hôm nay của anh tựa như bão táp, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ!”
Sriranda mỉm cười, khi mọi người ở đây đều muốn xem cô còn muốn đem tất cả đặt
cược vào ô đen không, thì cô lại đem tất cả các đồng xu đảo qua, bỏ vào
trong túi giấy đưa cho Melanie : “Tặng cho cô.”
“Di? Anh không chơi nữa?”
“Đến lúc thích hợp thì biết thu tay, đạo lý này tôi còn biết . Hơn nữa, nhìn như là tỷ lệ thắng thua 50 : 50, nhưng trên thực tế, chân chính không
thua , chỉ có –” Cô chỉ ngón tay về phía người ngồi trước điều khiển bàn quay,“Nhà cái.”
Một cái thanh âm vỗ tay réo rắt, rõ ràng vang lên.
Sriranda quay đầu, chỉ thấy một góc sô pha trong đại sảnh không biết khi nào thì có hai người ngồi vào, tiếng vỗ tay phát ra từ một vị trong đó. Người
nọ tuổi ước chừng ba mươi, để râu cá trê, một bộ dáng nhỏ gầy khôn khéo. Mà bạn của ông ta cũng là một mỹ nam tử không hơn không kém, có một đầu tóc màu bạc thật hiếm thấy, con ngươi cũng là màu vàng , phát ra ánh
sáng lợi hại như đao.
Đến khi hai người đi về phía cô thì
cô lại phát hiện, mỹ nam tử tóc bạc vóc dáng cực cao, so với người vỗ
tay cơ hồ cao hơn ba cái đầu.
Melanie lặng lẽ cầm tay cô, dùng đầu ngón tay viết một cái tên trong lòng bàn tay — Gary.
A, anh ta chính là Gary sao? Buổi chiều còn đang kỳ quái vị vương tử này
sao còn chưa tới, không nghĩ tới giờ phút này anh ta đã lặng yên không
một tiếng động đến đây.
“Melanie tiểu thư tôn kính, một năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp động lòng người . A, nói vậy vị
này chính là người gần đây oanh động toàn bộ giới thương nhân – Cameron
tiên sinh sao, cậu tốt, tôi là Biff, đến từ Olmec đại lục, vị này là
Gary vương tử ở quốc gia của tôi.” Nam tử nhỏ gầy tươi cười đầy mặt dẫn
đầu giới thiệu.
Sriranda bắt tay cùng ông ta, lại đưa tay
hướng đến Gary, nhưng mà, anh chàng vương tử kia lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vừa không nói chuyện cũng không làm động tác khác.
Biff ở một bên giải thích : “Vương tử chúng tôi đối với khả năng đổ bạc của
cậu sinh ra rất nhiều hứng thú, thế nào? Cameron tiên sinh, có hứng thú
cùng ngài ấy chơi một ván hay không?”
Sriranda nhìn lại
Gary vương tử, hai tay vương tử đều cắm trong túi quần, lưng thẳng tắp,
khi nhìn người thì nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mọi chi tiết đều tỏ vẻ anh ta là kẻ tự cho mình là cao, tâm đề phòng rất nặng, là người xử sự
quyết đoán.
Rất ý tứ, như vậy, trước khi thương hội chính thức bắt đầu thì thuận tiện đánh giá trước một phen đi.
Cô đưa tay đặt trước ngực cuối đầu chào, thản nhiên trả lời : “Đây là vinh hạnh của tôi.”
“Như vậy, tiếp tục chơi trò này?” Biff nhìn về phía bàn quay. Ai ngờ
Sriranda lại cùng Gary vương tử đồng thời nói một chữ : “Không.”
Hai người đối diện, sắc mặt vương tử lạnh lùng, còn Sriranda lại nhu hòa.
Vương tử tóc bạc áo trắng, Sriranda tóc đen áo đen. Vương tử cao lớn
khôi ngô, Sriranda cao gầy tiêm gầy…… Hình thành hai thái cực đối lập.
Cuối cùng, vẫn là Sriranda cười cười nói trước : “Tỷ lệ thắng thua của bàn
quay rất chán, không bằng chúng ta chơi trò ‘Vách núi đen’?”
Vách núi đen, là một loại đánh bạc mới hình thành không lâu trong giới
thượng lưu lúc này, bởi vì quy tắc còn chưa đủ hoàn thiện nên từng nơi
đều có cách chơi không giống nhau. Nhưng đại thể mà nói, chỉ cần làm cho tổng số các lá bài trong tay tận khả năng đạt tới gần 21 điểm, nhưng
lại không thể vượt qua 21 điểm, tựa như đứng trên vách núi đen, cũng vì
cái loại kích thích rơi mà không rơi mà này trở nên hấp dẫn như vậy.
Gary vương tử rốt cục mở miệng : “Trong vách núi đen, nhà cái có 0.6%-5.5%
ưu thế.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp khàn khàn, nhưng không khó
nghe.
Sắc mâu Sriranda vừa chuyển, tiếp lời anh ta nói