
ta vẫn thấp thỏm kỳ lạ.
Ta biết,
điều ta lo lắng không phải là vòng trăng tròn tối nay, mà điều ta lo
lắng chính là cái đêm trăng tròn không thể tránh khỏi kia. Ta luôn cảm
thấy, có một số việc, ta trốn không khỏi, hoặc nên nói rằng, có một số
người sẽ không để ta lẩn trốn.
Ta chỉ mong mình lo âu vô cớ.
Ta bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nơi này là thế giới tiểu thuyết ta hư cấu nên, hay là một không gian tồn tại thực sự?
Ta càng ngày càng không thể hiểu rõ, ta rốt cuộc là Lăng mẹ kế, hay là Lăng công chúa?
Ta dần
dần, có thể ngay từ ban đầu, đã xem những con người ở đây, tất cả mọi
thứ ở đây là một thế giới chân thực mà đối đãi, nếu như không cảm thấy
chân thực, ta cần gì phải quan tâm nhiều như thế?
Quan tâm
vẻ cô tịch trong mắt Âu Dương Vân, quan tâm lòng ái mộ của Sở Sở, quan
tâm vẻ mặt tổn thương của Hiên Viên Tiêu, quan tâm Đông Phương Cửu làm
sao để có thể tiếp tục sống tốt…
Nếu như ta chưa từng tồn tại, nếu như ta biến mất… Ngọc Quốc Lăng Đô, Như Ý Lâu, bên trong phòng số một chữ Thiên.
Tóc trắng mắt đỏ, trường sam bạch sắc, Âu Dương Vân lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt u ám chất chứa nỗi ưu sầu.
“Vương
thượng, mời dùng trà.” Tiểu Tạc Tử cúi gục đầu không dám nhìn thẳng vào long nhan của Âu Dương Vân, cung kính nâng chung trà, chờ Âu Dương Vân đón lấy.
“Tiểu Tạc
Tử, ngươi phải gọi ta là ‘chủ tử’, chớ có quên.” Âu Dương Vân dù mất
kiên nhẫn nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể nhắc nhở thêm lần
nữa. Cái tên nô tài Tiểu Tạc Tử này thực sự là ngốc có trình độ, dạy
mãi không sửa, nói như thế nào cũng vô dụng!「©」Nếu
không phải thấy hắn hầu hạ Lăng Nhi có công, lại là người thân cận nhất của Lăng Nhi trong vương cung, y cũng sẽ không dẫn hắn đến Ngọc Quốc.
Tiểu Tạc
Tử cả người cứng lại, quỳ thụp xuống mặt đất: “Dạ chủ tử, Tiểu Tạc Tử
nhớ rồi! Xin chủ tử tha cho Tiểu Tạc Tử!” Hắn dập đầu lia lịa.
Âu Dương
Vân hơi hoảng hốt, chẳng lẽ trong mắt Tiểu Tạc Tử y là một bạo quân
sao? ! Cũng có thể là do chuyện trước kia y giam Lăng Nhi trong địa lao đã tạo thành nỗi ám ảnh. Thầm thở dài một tiếng, Âu Dương Vân thong
thả bước tới phía trước cửa sổ, thờ ơ nhìn ra rừng hoa đào trong vườn
bên ngoài cửa sổ.
Một hồi lâu.
“Dùng ngọ thiện xong, ra ngoài đi dạo một vòng.”
“Dạ, Vương… Chủ tử.”
Tiểu Tạc Tử khom lưng thụt lui đi ra phân phó tiểu nhị chuẩn bị ngọ thiện.
Tiểu Tạc
Tử vô cùng thắc mắc, Vương thượng nhà mình đã đến để mừng thọ Ngọc Đế
vì sao không trực tiếp đến biệt quán mà Ngọc Quốc đã chuẩn bị cho các
sứ giả đến mừng thọ, mà cứ muốn ở tại khách điếm chứ. Đương nhiên, hắn
tuyệt đối không dám hỏi. Huống hồ, Vương thượng có thể đưa hắn đi theo, hắn đã niệm《 Kim Cương Kinh 》hai mươi mấy lần rồi, hắn đã cảm ơn trời
đất biết bao nhiêu rồi. Mặc dù hắn cũng không biết mình niệm bộ kinh này có thích hợp hay không, nhưng đó là thành tâm của hắn, có thể đến mừng thọ Ngọc Đế thì nhất định có thể nhìn thấy chủ nhân của hắn, Thượng
Quan Lăng. Trong mắt Tiểu Tạc Tử, Vương thượng có thể sẽ thay đổi, chứ
chủ nhân của hắn thì chỉ có một. Một chủ nhân từng giúp hắn, tín nhiệm
hắn, cho hắn biết hắn là người, Thượng Quan Lăng.
***
Ngọc Quốc hoàng cung, Lăng Vân Cung.
Tiểu Phúc
Tử đang thao thao bất tuyệt lải nhải cái nọ xọ cái kia bên tai ta, ta
tốt tính như vậy mà cũng hết chịu đựng nổi, ho khan một tiếng, ta đứng
bật dậy, mỉm cười âm hiểm, từng bước tới gần Tiểu Phúc Tử: “Ngươi ——
ngậm miệng lại cho bổn cung!”
Tiểu Phúc Tử rên một tiếng ai oán, còn ráng nói thêm một câu: “Tiểu Phúc Tử tất cả đều là vì Trưởng công…”
“Thêm một chữ nữa, bổn cung sẽ sai người may miệng ngươi lại!”
Thế giới
an tĩnh liền, kỳ thực chuyện này rất dễ, ai bảo trên thế giới này có
cái từ “bạo lực” làm chi! Mặc dù ta không phải là người chủ trương bạo
lực, nhưng có đôi khi ta cũng tin “có nắm đấm, mới biết điều”.
Đổi nam
trang xong, ta mở cái quạt lông đánh xoẹt, nghênh ngang đi ra khỏi
cung. Thực ra, ta chỉ muốn đến nhà ngoại công của ta, đương nhiên là
không phải ta đi tiễn chân lão gia tử, mà là muốn đi gặp mặt ông anh họ khác người kia, ta muốn học theo tấm lòng ái tài của Lưu Hoàng Thúc
(*), chỉ có điều, “ba lần viếng phủ” của ta và “ba lần đến mời” của chú ấy về mặt tính chất tuyệt đối không giống nhau, hắc hắc, nhưng miễn
kết quả giống nhau là được rồi!
(*) nói đến việc Lưu Bị ba lần đến lều cỏ của
Gia Cát Lượng để mời y ra giúp mình, lần thứ ba mới gặp. Ý nói đến sự
chân thành, khẩn khoản.
Ta vừa mới bước ra khỏi cửa cung trong tinh thần sảng khoái chưa được mười bước,
thì vút một cái một bóng người xẹt qua, chính là Mạc Ly Vương huynh nhà ta, đồng chí Ất vĩ đại đã đứng sừng sững ngay bên cạnh ta.
Ặc, ta thật có chút hối hận vì đã đồng ý cho hắn kiêm nhiệm luôn chức vụ cũ trước đây của hắn.
Khóe miệng cười mà run run giật giật, ta ha ha vui vẻ nói: “Mạc Ly, huynh nhìn
xem huynh mặc cả người hoa phục như thế đứng chung một chỗ với ta có
thích hợp không? !” Đây chẳng phải muốn làm bại lộ thân phận của ta
sao? !
“Công chúa muốn đi đâu?” Mạc Ly mở miệng liền nói thẳng