
âm Nhật Nguyệt – đã nhìn thấy chưa? Anh ấy cười với tôi nha!
Lâm Nhật Nguyệt thật sự là dở khóc dở cười.
“Như vậy cô giáo Du cô tới nơi này có chuyện gì sao?”
“Ách, tôi…… Tôi……” Cô vốn là muốn tìm cái lấy cớ cùng anh thân cận , nhưng là không nghĩ tới Lâm Nhật Nguyệt ở trong này.
“À, cô không có việc gì đúng không? Vậy phiền cô giúp tôi
đóng cửa lại, cám ơn!” Sở Hạo tiếp tục cười với cô ta, lại hạ lệnh trục
khách luôn.
“Ách…… Được! Rầm!” Du Thanh không tình nguyện đóng cửa lại, còn làm ra tiếng vang rất lớn.
Lâm Nhật Nguyệt nghĩ cô ta nhất định tức giận đến nghiến răng ngứa. Ai, sao phải khổ vậy chứ?
“Nguyệt Nguyệt!”
“Hử?”
“Cô giáo Du kia là ở cùng văn phòng em đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cô ta có phải hay không có điểm……” Sở Hạo chỉ chỉ đầu, ý là có phải đầu óc có chút không bình thường hay không.
“Không có a, rất bình thường .” Lâm Nhật Nguyệt cười cười,
anh còn không biết người ta có ý tứ với anh nha! Sở Hạo này có đôi khi
thật sự trì độn!
“Vậy sao? Anh như thế nào cảm thấy cô ta giống như có điểm
không bình thường?Hai chúng ta thân thiết thì có liên quan gì đến cô ta
a?”
“Bởi vì ngày đầu tiên anh đến trường học này cô ấy đã thích
anh, quyết định muốn đem anh nắm trong lòng bàn tay.” Lâm Nhật Nguyệt
nhớ tới ngày đó Du Thanh hào hùng.
“Vậy sao? Vậy sau khi biết mối quan hệ của anh với em thì cô
ta có làm khó dễ em không?” Sở Hạo lo lắng hỏi, anh chỉ sợ có người bắt
nạt cô!
“Không có.” Lâm Nhật Nguyệt có chút uất ức!
“Thật sự không có?” Sở Hạo lo lắng lại hỏi.
“Thật sự không có. Cho dù có, anh không phải đang ở bên người em sao?” Lâm Nhật Nguyệt xoa xoa mặt anh, làm cho anh yên tâm.
“Nếu có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho anh biết!
Anh sẽ cho họ biết tay!” Sở Hạo kéo qua tay cô, phóng tới bên môi nhẹ
nhàng mà hôn một chút.
“Đã biết.” Ai lại bắt nạt cô chứ!
“Nguyệt Nguyệt……” Sở Hạo lại nhịn không được hướng cô.
“Thầy Sở , anh dù sao cũng là hảo hảo làm gương tốt, phải chú ý hình tượng!” Lâm Nhật Nguyệt bướng bỉnh học giọng điệu Du Thanh .
“Nguyệt Nguyệt, em thay đổi!” Sở Hạo nhìn cô, trong mắt có chút vui mừng.
“Thay đổi như thế nào?”
“Sáng sủa ra, cũng biết đùa cợt nữa !”
“Vậy sao?”
Đúng vậy! Chính cô cũng cảm giác được . Tình yêu thật vĩ đại! Trách không được có người lại cứ muốn yêu! Tình yêu thật vĩ đại!
“ Thầy Sở!” Du Thanh lắc mông chân thành đi hướng Sở Hạo, cô xem đúng lúc này trong văn phòng bộ thể dục chỉ có mình Sở Hạo.
“Có chuyện gì vậy, cô giáo Du?” Sở Hạo mặt nhăn nhíu.
Từ khi biết Du Thanh đối với anh có ý nghĩ không an phận, Sở
Hạo tận lực tránh cùng cô tiếp xúc, để tránh những phiền toái không cần
thiết. Nhưng là tóm lại sẽ có lúc tránh cho không được, nhất là lúc Du
Thanh cố ý muốn tiếp cận anh .
“Thầy Sở, tôi đối với Canada thực hứng thú nha! Anh có thể kể cho tôi nghe một chút chuyện bên đó không?” Du Thanh tự nhiên ngồi
xuống bên cạnh Sở Hạo.
“Hiện tại trên mạng trên báo có rất nhiều các tin tức về nó, cô có thể tự xem được a!” Sở Hạo chán ghét hướng bên cạnh xê dịch.
“Tôi muốn nghe anh nói!” Du Thanh lại xê dịch sang thêm.
“Thực xin lỗi cô giáo Du, tôi chỉ sợ không thời gian nói cho
cô. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Sở Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi văn phòng.
“Thầy Sở!” Nhìn thấy Sở Hạo đứng lên, Du Thanh cũng chạy nhanh đứng lên.
“Mời cô nhường đường” Sở Hạo ý bảo cô tránh ra.
“Thầy Sở, chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra sao? Em thích
anh!” Du Thanh xuất kỳ bất ý thân thủ giống bạch tuộc ôm lấy nửa người
Sở Hạo.
Xuất kỳ bất ý: Bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho người ta không kịp đối phó.
“Cô làm gì vậy?” Sở Hạo phát hỏa, vươn tay muốn đẩy cô ta ra, hai tay vừa để lên vai của cô, khóe mắt dư quang thoáng nhìn, nhưng lại nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt đứng ở cửa văn phòng mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
“Nguyệt Nguyệt!” Sở Hạo sửng sốt một giây sau, một phen đẩy
ra Du Thanh chạy tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, mà Du Thanh bị đẩy ra
thì lảo đảo một chút.
“Nguyệt Nguyệt, em đừng hiểu lầm! Anh cùng cô ta không có cái gì hết!” Sở Hạo vội vàng hướng Lâm Nhật Nguyệt giải thích, mặt cô không có biểu tình gì làm cho anh cảm thấy sợ hãi.
“Ôm như vậy còn nói không có gì, thầy Sở anh cũng thật trợn mắt nói dối a!” Du Thanh ở bên châm ngòi thổi gió.
“Cô câm miệng cho tôi!” Sở Hạo đối Du Thanh lạnh lùng nói.
“Nguyệt Nguyệt?!” Lâm Nhật Nguyệt đến bây giờ thủy chung không nói được lời nào.
“Gì vậy? Cô giáo Lâm, Thầy Sở, hai người sao lại đứng ở cửa như vậy a?” Một vài giáo viên thể dục đã trở lại.
“A! Thầy Vương thầy Triệu hai người tới thật đúng lúc, mau giúp tôi phân xử?” Du Thanh muốn đem sự tình làm lớn lên
“Cô giáo Du! Cô đừng có……” Nhận thấy được ý đồ của Du Thanh, Sở Hạo mở miệng ngăn cản.
“Hạo Hạo.” Lâm Nhật Nguyệt ra tiếng ngăn lại Sở Hạo.
“Nguyệt Nguyệt?” Sở Hạo khó hiểu nhìn cô.
“Anh vào đi.” Lâm Nhật Nguyệt đem Sở Hạo đẩy mạnh vào văn phòng.
“Thầy Vương thầy Triệu, chúng tôi có chuyện cần nói một chút, hai người 20 phút sau quay lại được không?” Lâm Nhật Nguyệt nói với hai vị giáo