
Thiên hôn địa ám.
Thật vất vả hắn mới buông nàng ra, làm cho nàng hít lấy hít để không khí,
lúc này mới phát hiện không biết khi nào ngoại sam cũng thoát khỏi người nàng bồng bềnh trong nước. Chân của nàng còn vòng qua lưng hắn. Tiểu Từ xấu hổ giận dữ suýt ngất, hung tợn nói: “Kế Diêu, ngươi chờ xem.”
Kế Diêu tiếp tục không biết xấu hổ gật đầu: “Ân, ta chờ.”
Lại có một đợt sấm chớp mưa rền quét qua.
Thiên lại hôn, lại ám.
Lần thứ hai buông ra, Tiểu Từ cảm thấy thân thể mình đã muốn nhuyễn, tim đập nhanh bất thường.
Hắn ôm nàng bơi qua, đến gần bờ có một tảng đá, hơn phân nửa chìm trong
nước. Mặt trên là một gốc cây cổ thụ sum sê đầy cành lá, chạc cây vươn
ra để lộ nửa vòng tròn ánh trăng, sáng rọi chiếu xuống mặt nước.
Hắn đem nàng áp vào tảng đá, tay chân đều hạnh kiểm xấu.
Bởi vì gần bờ, lá gan của nàng lớn lên, bàn tay buông cổ hắn ra bắt đầu
đánh trả. Giãy dụa phản kháng kết quả tất cả những gì còn sót trên người đều buông lỏng trượt dần…
Hắn ở mặt trên nhìn nàng ôn nhu cười,
tú nhã tuấn lãng, khiêm khiêm như quân tử. Nhưng ở dưới nước động tác
lại kiên định mà bá đạo, là một bá vương không hơn không kém.
Hắn bắt lấy hai cánh tay nàng kéo qua đầu, khóa chặt ở trên tảng đá. Sau đó liếm liếm xương quai xanh của nàng. Mặt nước vừa vặn đến đôi nhũ hoa
của nàng, nửa vòng tròn trên ngọn núi, một hạt đậu đỏ ở trên mặt nước
lập lòe.
Hắn hôn một cái, khàn khàn cổ họng nói: “Đậu đỏ sinh
miền nam, xuân đến nảy mầm. Khuyến quân chọn ngắt lấy, vật ấy tối tương
tư.”
Tiểu Từ ngượng ngùng cơ hồ muốn cắn chết tên ngụy quân tử này, giờ phút phong lưu còn muốn cải loạn danh thi.
- “Phu nhân, mặt nàng đỏ tựa đèn lồng.”
Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng, sau đó lại nói: “Phu nhân trước kia nhìn lén ta ở ôn tuyền tắm rửa, hiện tại như thế nào lại không nhìn?”
- “Nói bậy, ai nhìn!”
- “Ta sớm biết nàng có chết cũng không thừa nhận mà. Nàng xem bên ngực
trái của ta có một vết sẹo, ta không lừa nàng, nàng kiểm tra đi.”
- “Không sờ.”
- “Phải thử mới biết được.”
Hắn kéo bàn tay nàng, tay nàng tựa hồ có thể cảm thấy nhịp đập trái tim
hắn, có lẽ chính là một loại ảo giác, dường như tim hắn đập rất nhanh,
cùng nàng giống nhau.
Hắn cúi đầu hôn xuống, dòng nước ấm áp phụ giúp hắn, không nghĩ tới hắn không tiếng động đẩy mạnh vào.
Cơ thể nàng cứng đờ, lại bắt đầu phản kháng. Hắn đành phải nhẫn nại dừng
động tác, tinh tế hôn môi làm cho nàng thả lỏng, rồi sau đó ở bên tai
nàng thấp giọng thì thầm: “Không phải lần đầu tiên, sẽ không đau, nàng
đừng sợ.”
Nói gì vậy? Nàng vừa thẹn vừa giận, tuy rằng không đau, nhưng là nàng còn chưa chuẩn bị tốt, liền bị hắn vội vàng xâm chiếm, ở
trong nước đánh bất ngờ.
Nàng buồn bực cắn vào đầu vai hắn, hắn
cũng không nhúc nhích, tựa hồ không biết đau. Chính là ôn nhu nói: “Nàng không biết là chúng ta thực phù hợp, cảm giác này rất quen thuộc sao?
Ta chỉ muốn làm cho nàng nhớ lại.”
Nàng buông lỏng khớp hàm, bất đắc dĩ mà tức giận. Như thế nào lại sử dụng biện pháp này?
- “Không quan hệ, một lần nàng không nghĩ ra, chúng ta lại thêm một lần. Mỗi ngày đều cố gắng, nhất định sẽ có kết quả.”
Cái này rõ ràng là giương cờ hiệu đi làm chuyện xấu mà. Còn muốn mỗi ngày,
ngươi nằm mơ đi, Tiểu Từ thở phì phì quay đầu, ngươi chờ, lúc này là do
nàng không cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau.
Hắn cực kỳ ôn
nhu săn sóc mà đẩy mạnh, nước gợn sóng nhộn nhạo, hai người giống như nụ liên hoa, ở trên mặt nước chậm rãi khai hoa. Tinh thần không rõ, ánh trăng mơ màng, Kế Diêu ôm Tiểu Từ trở về phòng. Tiểu Từ nằm ở trên
giường suy yếu ngay cả một tia khí lực cũng không có, vừa thấy Kế Diêu
vẻ mặt thâm tình chân thành, cảm thấy mỹ mãn cười, còn muốn ý kiến vừa
rồi ở ôn tuyền bị chiếm tiện nghi, thật sự là càng nghĩ càng buồn bực,
vì thế hầm hừ nói: “Kế Diêu, ngươi ngày mai ở bên cạnh “dao trì” tự làm
một gian nhà cho mình ở, nếu không thì xuống núi đi.”
Mềm lòng cho hắn vào phòng, hắn liền được nước lấn tới, thật sự quá phận.
Kế Diêu thực vừa lòng vào chiến quả tối nay. Nghe nàng nói muốn hắn làm
một gian phòng bên cạnh “dao trì”, hắn cũng hiểu được, trong lòng ngọt
ngào. Nàng nếu chán ghét hắn, làm sao có thể để hắn ở bên cạnh dựng một
gian phòng chứ? Sớm một cước đá hắn ra xa mới phải lẽ.
Sau khi ăn no nê, Kế Diêu bị bỏ đói nửa tháng.
Ban ngày đi chặt trúc dựng nhà, ban đêm nằm ngủ ở phòng bếp trông trời mưa.
Phòng trúc rất nhanh được dựng lên, cạnh bên nhà cô vợ bé nhỏ.
Tiểu Từ đưa y phục và chăn của hắn sang, đặt ở trên đầu giường rồi xoay người đi ra.
Kế Diêu chắn trước cửa, ôm cánh tay đứng chờ.
Tiểu Từ không hiểu thở phì phì: “Ta muốn ra ngoài.”
Kế Diêu dương dương tự đắc nhếch đuôi lông mày: “Hảo.” Hảo thì hảo vẫn không nhường đường.
- “Ngươi chắn đường còn đâu.”
- “Nàng đẩy một chút là được.”
- “Ngươi.” Tiểu Từ thở phì phì bắt đầu đẩy, hắn vẫn không nhúc nhích một tí nào.
Kế Diêu bỡn cợt cười nói: “Đây là địa bàn của ta, nếu không đẩy được thì không thể bước ra ngoài.”
Tiểu Từ đỏ mặt: “Kế Diêu, ngươi đồ xấu xa.”
Kế Diêu nhíu nhíu mày, một phen ôm lấy