
, những vật nơi
đây lại làm cho nàng cảm thấy vui sướng an bình đến thế, tựa hồ như có
sinh mệnh, trong dòng chảy thời gian tích từng giọt từng giọt.
Hai người đơn giản ăn qua bữa trưa, kế tiếp làm gì bây giờ, đó mới là vấn đề.
Kế Diêu mang nàng đến Cẩm Tú sơn, chính là muốn nàng nhìn qua chốn cũ một
chút, hắn thực nôn nóng đưa nàng về nhà, ra mắt phụ mẫu.
Nhưng là Tiểu Từ dường như không muốn đi. Nàng cảm thấy nếu đến ở nhà Kế gia,
chẳng khác nào đã chính thức cùng Kế Diêu trở thành phu thê. Hơn nữa,
hiện tại nàng đối với hắn, vẫn chưa có cảm tình, như thế nào cùng hắn
làm vợ chồng, vừa nghĩ đến chuyện da thịt chi thân, nàng lại ngượng
ngùng không dám nhìn hắn. Cho nên nàng tính ở lại nơi này, dù sao ở đây
mọi thứ đều có, cũng thực thoải mái.
- “Ta ở lại đây, ngươi về nhà đi.”
Kế Diêu nhảy dựng lên: “Nàng nói cái gì? Nàng không theo ta về nhà? Nương ta còn chờ để gặp nàng đó.”
Tiểu Từ cũng ương ngạnh nói: “Không đi.”
Kế Diêu đành phải đầu hàng: “Được rồi, ta cũng không về, ta ở cùng nàng.”
Tiểu Từ trợn mắt: “Ai, ngươi đừng như vậy.”
Kế Diêu thở dài: “Phu xướng phụ tùy, từ bây giờ chúng ta hoán đổi.”
Xế chiều, Kế Diêu vừa chẻ củi vừa phát tiết.
Khuya đến, Kế thiếu hiệp lại đi làm cơm. Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Từ nghiêm
mặt nói: “Trong phòng này chỉ có một cái giường, ngươi nhanh chạy về nhà ngủ đi.”
Kế Diêu nhìn nàng, tim đau như bị đao cắt. Đường thì xa, trời lại tối, nàng nỡ đuổi hắn đi.
Kế Diêu thấp giọng thương lượng: “Ta không sợ lạnh, ta sẽ ngủ dưới nền.”
Trên lưng ngựa từng bị hắn đánh bất ngờ, Tiểu Từ đặc biệt cảnh giác kiên
quyết cự tuyệt: “Không được, ở chung phòng nếu ngươi làm gì quá phận thì ta biết làm sao.”
Kế Diêu bất đắc dĩ: “Ta đây ngủ phòng bếp.”
Tiểu Từ nghĩ nghĩ: “Vậy được rồi, nhưng là mong muốn của ngươi, sau này đừng có mà cáo trạng với nương ngươi đó.”
Kế Diêu cắn chặt răng, mang theo chăn đi vào phòng bếp.
Đêm dài mênh mông, đột nhiên, trời tuôn mưa tuyết. Kế Diêu ôm chăn cảm tạ
lão thiên gia, rốt cuộc đáng thương cho hắn một mối tình si mà cho mưa
đúng lúc.
Gõ cửa.
- “Tiểu Từ, phòng bếp ướt hết rồi, để cho ta vào được không?”
Nửa ngày không có động tĩnh, tiếp tục cầu xin: “Tiểu Từ, chăn của ta đều ẩm ướt, không tin nàng đến sờ xem. Tiểu Chu cái đồ keo kiệt, cả phòng bếp
cứ như một cái hồ lộng a.”
Một lát sau, Tiểu Từ không tình nguyện mở cửa, người che ở cửa, tay đặt ở trên chăn hắn sờ sờ, quả nhiên có điểm ẩm ướt.
Thế này mới để cho hắn tiến vào.
Tiểu Từ nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của căn phòng, phân phó nói: “Vậy ngươi ngủ trên đất, không được vô lễ.”
Kế Diêu cảm thấy mỹ mãn đặt lưng xuống. Tuy rằng sờ không được chạm không
đến, nhưng là có thể ngửi được mùi vị của nàng, có còn hơn không, có
tiến bộ.
Nếu không, đêm mai, sắc dụ một chút? Hôm sau nắng ráo.
Tâm tình Kế Diêu cũng thật sáng sủa.
Tiểu Từ sau khi rời giường liếc mắt nhìn thấy hắn, khuôn mặt có hơi đỏ hồng, liền trấn định tự nhiên đứng lên mặc áo khoác, mở cửa. Kế Diêu thoáng
có chút tiếc nuối hiện tại đang vào đông, mặc dù ở chung một phòng, buổi tối đi ngủ lại mặc kín không một kẽ hở, thật sự không thích hợp tiến
thêm một bước phát triển quan hệ ái muội.
Tiểu Từ đứng ở cửa vươn vai, quay đầu đối hắn mỉm cười: “Thời tiết thật tốt, khó có được sáng
sớm được nhìn thấy bình minh. Kế Diêu, ngươi đem chăn ra phơi nắng đi,
đêm qua không phải bị ướt sao?” Kế Diêu cười đến cự kỳ sáng lạn, nàng
đây là đang quan tâm hắn phải không? Trong lòng hắn cũng như ánh mặt
trời ấm áp.
Hắn vui cười hớn hở tháo sợi dây thừng buộc vào hai
cột trụ, sau đó ôm chăn vắt lên. Ngẫm nghĩ, vội chạy vào đem chăn Tiểu
Từ ra phơi.
Chăn là Tiểu Chu mua, người này cố ý mua loại chăn
tục khí nhất, hai cái chăn một cái màu hồng một cái màu lục, một cái
thêu uyên ương hỷ thúy, cái còn lại cũng là uyên ương hỷ thúy.
Tiểu Từ nhìn hai cái chăn phơi cùng một chỗ, lại thấy Kế Diêu nhìn mình
không chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Kế Diêu, ngươi đang làm gì?”
Kế Diêu hít thật sâu một hơi, cố tình u oán: “Ngửi hương vị mỹ nhân, an ủi nỗi khổ tương tư.”
Tiểu Từ đỏ mặt, hừ một tiếng, cúi đầu trở về phòng.
Kế Diêu ha ha cười đi làm cơm, trong phòng bếp còn đọng lại vài vũng nước
chưa khô. Kế Diêu âm thầm cảm tạ Tiểu Chu làm việc qua loa, tâm tình
sung sướng bắt tay vào làm điểm tâm. Làm xong cơm đang muốn bưng vào
phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi to: “Tiểu Từ.”
Kế Diêu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài vừa nhìn thấy, là A Bảo.
Tiểu Từ cũng từ trong phòng đi ra, cười nói: “A Bảo ca, có chuyện gì?”
- “Ngươi nhớ ra ta?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Ngày hôm qua Kế Diêu nói với ta, ta nhất thời vẫn chưa nhớ được gì.”
- “Vô phương, vô phương. Ta vội tới đưa cho ngươi cái này, đây là những
thứ ta săn được sáng nay, thỏ và chim trĩ. Ngươi ăn vào không chừng sẽ
tốt hơn.”
Tiểu Từ vội vàng nói lời cảm ơn, đối với A Bảo nở một nụ cười tỏa nắng.
Tất cả biểu tình trên khuôn mặt nàng Kế Diêu đều thu vào mắt, hắn có chút
ghen tị với A Bảo, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trao cho hắn
một nụ cười như