
à đùa giỡn, thái độ rất
ngạo mạn, đáy mắt toát ra một cơn tức giận, càng ngày càng đậm, bàn tay
nắm cánh tay cô cũng càng lúc càng chặt.
“Anh điên rồi sao?” Lỗ Như Hoa hơi sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau. Không gian ký túc xá vốn chật hẹp, lùi vài bước đã chạm vào cây thông giữa phòng, không còn
đường lùi tiếp.
“Cô cố ý phải không?” Văn Sơ nhìn vẻ hoảng sợ của
cô, đôi mắt lộ ra một chút hung dữ, “Lỗ Như Hoa, cô tài giỏi lắm, cô có
bản lĩnh bắt tôi mặc lễ phục, cô có bản lĩnh nhảy điệu Latin, cô giỏi
lắm! Đối tượng cô thầm mến là ai? Tiếu Thanh sao? Hắn là cái gì, hắn
cũng là Thượng Đế của cô phải không? Bạn trai cũng có thể biến thành
Thượng Đế phải không?”
“Biến cái đầu anh!” Lỗ Như Hoa nghẹn giọng, kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ, “Văn Sơ, anh...... bình tĩnh một chút, được không?”
“Nói đi, sao cô biết nhảy điệu Latin đó?” Văn Sơ bước tới nửa bước, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa mấp máy môi: “Hồi nghỉ hè, tôi từng làm việc ở trung tâm
aerobic, chà rửa mấy miếng chèn Yoga gì đó, nhân thể có học lỏm một
chút.”
“Đồ nhảy ở đâu mà có? Là Tiếu Thanh đưa cô mặc phải không?”
“A?”
“Tiếu Thanh là gì của cô?”
“Liên quan gì anh chứ?” Lỗ Như Hoa trợn mắt, bắt đầu nổi giận, “Văn Sơ, anh cứ điên khùng vậy thì tôi không thèm khách sáo nữa đâu. Đừng tưởng
anh là Thượng Đế thì muốn làm gì cũng được, tôi không sợ đâu, tôi nói
cho anh biết, tôi có thời thần phù hộ, trái có thanh long (rồng xanh)
phải có bạch hổ (cọp trắng), ở giữa có ......A......”
Lỗ Như Hoa không thể gọi thanh long bạch hổ, bởi vì Văn Sơ đã hôn cô......
Khác với lần trước ở nhà Văn Phỉ, cái hôn chỉ ở mức độ môi chạm môi nhẹ nhàng theo kiểu “chuồn chuồn lướt nước”, lần này Văn Sơ hạ quyết tâm
“giảo định thanh sơn bất phóng tùng” (chiếm núi không để cây sống), hắn
thừa nhận vì đang tức giận nên cưỡng hôn cô, hắn thừa nhận hắn dựa vào
sức lực mạnh mẽ hơn cô mà ôm chặt cô không cho phản kháng, hắn thừa nhận hắn rất tức giận, còn nguyên nhân tức giận...... Có trời biết là vì
sao! Ai bảo Lỗ Như Hoa không đúng, Lỗ Như Hoa làm chuyện sai trái, làm
sai thì phải bị phạt! Trong nháy mắt, trình độ tiếng Trung cấp tiểu học
của Văn Sơ nhanh chóng tổng kết một câu miêu tả hành động của hắn: Thay
trời hành đạo!
Hắn hôn Lỗ Như Hoa, hai tay ôm thắt lưng cô ghì vào
lòng, khiến cô chỉ có thể gắt gao dựa vào hắn. Giữa lúc say sưa, những
cử động kháng cự chỉ càng kích thích Văn Sơ, vòng eo cô rất nhỏ, nhỏ đến nỗi hắn cảm thấy chỉ cần hắn siết mạnh thêm một chút sẽ gãy làm đôi,
đầu hắn “ông” một tiếng, nhớ lại mới vừa rồi bàn tay Tiếu Thanh từng ôm
chặt vòng eo này, càng nghĩ càng giận, mặc kệ tấm áo khoác dày của cô,
cũng không để ý đến sự giãy dụa của cô, đưa tay vào trong, cảm giác bàn
tay chạm phải làn vải tơ mềm mại ấm áp. Hóa ra Lỗ Như Hoa vẫn còn mặc
váy nhảy bên trong, hóa ra cô vẫn chưa thay!
“Tiếu Thanh...... lúc
nãy đã chạm vào đây, phải không?” Giữa nụ hôn dài, giọng Văn Sơ hơi đứt
quãng, một bàn tay ôm đầu Lỗ Như Hoa, không cho cô rời môi hắn, tay kia
giữ chặt eo cô, khẽ vuốt ve.
“......” Lỗ Như Hoa cơ bản là không thể nói, mà hắn cũng không để cho cô nói.
“Còn chạm vào chỗ nào nữa? A! Lỗ Như Hoa cô dám đá tôi!”
“Văn Sơ anh chết chắc rồi, anh chết chắc rồi!” Lỗ Như Hoa gần như
đang vắt cả người lên người hắn, trên môi vẫn còn vương vất mùi hương
của Văn Sơ, pha lẫn mùi rượu nhẹ nhàng, không có ấm áp, chỉ có bắt buộc
ngoài ý muốn. Cánh tay Lỗ Như Hoa vô lực, cô giơ chân đá. Đáng tiếc là
chân...... cũng run lẩy bẩy, đòn đá hoàn toàn không chút uy lực.
“Tôi chết chắc rồi? Tôi chết trước cũng phải nhìn thanh long của cô rồi mới chết được. Thanh long đâu?”
Văn Sơ gắt gao quấn hai tay quanh người Lỗ Như Hoa, đẩy cô đến vách
tường cạnh cửa, giữ chặt hai tay cô, giật áo khoác ngoài và sơ mi bên
trong xuống tới khuỷu tay, bên trong hai lớp áo là chiếc váy ngắn không
tay, bờ vai và cánh tay cô hiện ra trước mắt hắn, nếu là mùa hè, nếu ở
trường hợp khác, ở tư thế khác, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.
Nhưng...... trong tình thế này, trường hợp này, lại thêm kích động bên
ngoài, bầu không khí bao quanh Lỗ Như Hoa và Văn Sơ bỗng nhiên trở nên
kỳ lạ, làm cho cả hai cảm thấy nghẹt thở. Nhưng Văn Sơ dường như vẫn
không có ý thức được điều này, bây giờ lòng hắn chỗ nào cũng viết bốn
chữ ‘hết sức bực bội’ , giọng cũng vô tình cao lên: “Sao? Thanh long
đâu? Bạch hổ đâu? Lỗ Như Hoa cô rằng tôi ngốc lắm sao? Cô cho cô là xã
hội đen sao? Ở giữa có gì, tôi muốn nhìn xem ở giữa có gì!”
Văn Sơ
nói, và thật sự ép Lỗ Như Hoa vào tường. Cảm giác trước ngực...... Mềm
...... Rất mềm ...... Cổ áo chiếc váy đỏ vốn hình chữ V, hai người dây
dưa một lúc, cổ áo cũng bị kéo sâu xuống dưới......Làn da trắng ......
Làn da trắng trước ngực Lỗ Như Hoa, cuối cùng đã dập tắt được ngọn lửa
ghen tuông trong lòng Văn Sơ, nhưng lại thổi bùng một ngọn lửa khác, lại thêm Lỗ Như Hoa trong lúc giãy dụa, không ngừng cọ xát với cơ thể hắn.
Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng.
Bàn tay Văn Sơ dừng lại trước..... vùng