
ụ cũng không tệ lắm.” Lỗ Như Hoa thói quen không bỏ, bắt đầu
quảng cáo.
“Tôi muốn!” Cá voi nằm ngủ trên giường, mơ mơ màng màng
bỗng nói chen vào, “Chân con trai phá giày nhanh lắm, tôi muốn một đôi.”
Ngay sau đó Phó Tâm Thành cũng mua.
Lỗ Như Hoa gật đầu hào
hứng, “Tôi giúp các anh đặt hàng, đàn ông không nên làm mấy việc này,
hết bao nhiêu thì ...... Trên sổ ghi hết rồi, bữa sáng cũng thế.”
Văn Sơ ăn cháo xong, «cải tà quy chánh», hào hiệp hùa theo “Đã như vậy, tôi cũng đặt hàng luôn, Lỗ Như Hoa, làm phiền cô.”
“Không thành vấn đề!” Lỗ Như Hoa vỗ ngực cam đoan.
Văn Sơ rửa tay, sửa sang lại quần áo. Đi ra, Lỗ Như Hoa đã dọn dẹp xong xuôi. Lúc này, cô cầm một bức vẽ của Lỗ Tự Ngọc quan sát, “Tự Ngọc, bản vẽ mới của em phải không? Chắc đúng rồi, đường nét rất hoàn chỉnh.”
“Cô biết xem tranh?” Câu nói tỏ vẻ « không thể tin nổi » không phải thốt ra từ Lỗ Tự Ngọc, mà là Văn Sơ.
Lỗ Như Hoa quay đầu nhìn Văn Sơ, từ lúc “lẻn vào” phòng 205 đưa bữa
sáng tới giờ, người này từ đầu đến cuối đỏng đảnh khó chiều, phỏng chừng từ nhỏ là thiếu gia ác bá.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn là khách
hàng, khách hàng là Thượng Đế...... Lỗ Như Hoa duy trì nụ cười, cố gắng
nhìn vào đỉnh đầu Văn Sơ, hy vọng trên đó hiện ra quầng sáng (Cái quầng
sáng trên đầu các thiên thần và các linh hồn được lên thiên đàng í).
“Chị tôi đương nhiên biết, chị ấy đối với mỹ thuật rất có thiên phú.” Lỗ Tự Ngọc nói điềm đạm.
“Vậy học đi.” Văn Sơ lười biếng nói, ngồi lên ghế đi giày, đứng lên
giẫm một cái. Lỗ Như Hoa nói không sai, lót giày mềm, rất thoải mái.
“Thiên phú cái gì!” Lỗ Như Hoa cười cười, chăm chú nhìn bức tranh, kéo
tay Lỗ Tự Ngọc, khẩn khoản, “Tự Ngọc, buổi tối giúp chị vẽ một bức chân
dung được không? Bức nhỏ được rồi, không mất nhiều thời gian lắm đâu.”
Lỗ Tự Ngọc lắc đầu cười, “Không vẽ.”
“Một bức, chỉ một bức thôi, chị sẽ làm người mẫu có tư cách, cam đoan không nhúc nhích tí nào.”
“Không vẽ. Chị hai, chị phải đi thôi!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười cầm ba lô Lỗ Như Hoa đưa cho cô, “Em cũng đến giờ học quân sự rồi.”
Lỗ Như Hoa buồn bực đấm cậu một cái.
“Vẽ một bức tranh nhỏ thôi mà. Thời gian của cậu quý giá vậy sao?” Văn
Sơ nói chen vào, mắt liếc Lỗ Tự Ngọc. Hắn cảm thấy Lỗ Như Hoa đã giới
thiệu cho mình lót giày tốt như vậy, giúp cô một chút cũng nên.
Lỗ Tự Ngọc không trả lời, quay sang giúp chị điều chỉnh lại ba lô.
Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ, ủ rũ bĩu môi, dường như hơi tủi thân. Trong đầu Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy bùng nổ. Hắn đem cảm giác này định nghĩa
thành: Thấy việc nghĩa hăng hái làm, bênh vực kẻ yếu.
“Lỗ Như Hoa, tôi vẽ cho cô một bức!”
“Anh vẽ...... Tôi?” Hai mắt Lỗ Như Hoa sáng ngời.
“Ừ.” Văn Sơ mất tự nhiên ừ mũi một tiếng, liếc mắt về ba người bạn cùng phòng, thấy bọn họ hình như đang chú ý việc khác, trong lòng cũng tự
nhiên hơn.
“Tôi làm người mẫu cho anh? Anh vẽ tôi?” Hai mắt Lỗ Như Hoa càng sáng, đuôi mày khóe mắt đều hàm chứa ý cười.
Văn Sơ nhíu mi “Cô còn muốn hỏi nữa? Tôi không giống em trai bảo bối của cô, có một bức họa nhỏ mà thôi.”
“Vậy anh muốn vẽ mấy giờ?”
“...... Tùy tình huống...... Một hay hai giờ? Nếu chậm hơn ......”
“Vậy một giờ tôi lấy năm mươi nha. Rồi, cứ như vậy đi, một giờ tôi thu
anh năm mươi tệ, qua hai giờ giảm còn ba mươi, như thế nào? Bạn học của
Tự Ngọc, giá ưu đãi.”
“ Năm mươi cái gì......” Văn Sơ ngơ ngác.
“Tiền công người mẫu, tiền tôi làm ma nơ canh cho anh vẽ.” Giọng Lỗ Như Hoa đầy vẻ đương nhiên.
“Tôi giúp cô vẽ chân dung, cô còn muốn thu tiền?” Văn Sơ không thể tin
nổi, chỉ chỉ Lỗ Như Hoa, lại chỉ chỉ vào mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Mắc à?”
Văn Sơ nuốt vào một hơi khí lạnh, đi đến trước mặt
Lỗ Như Hoa, rặn ra nụ cười, “Không mắc, đương nhiên không mắc. Có điều
bạn Lỗ Như Hoa này, cái tôi cần là thân thể người mẫu chứ không phải
quần áo, cô vẫn đồng ý?”
Lỗ Như Hoa trong chốc lát hơi run rẩy, cào mái tóc ngắn, nhìn Văn Sơ một cái, lại nhìn Lỗ Tự Ngọc một cái, cuối
cùng hạ quyết tâm, nhìn về Lỗ Tự Ngọc: “Hay em làm người mẫu, nha?”
Lỗ Tự Ngọc mỉm cười lắc đầu, Cá voi cùng Phó Tâm Thành cười to.
********
Không cần phải nói, lót giày Lỗ Như Hoa bán dùng rất tốt!
Tập quân sự đến giữa trưa , gót chân Văn Sơ vẫn chưa đau, đế giày dày, còn hấp mồ hôi, cũng không có cảm giác nóng.
“Bài tập tiếp theo là chạy bộ, sân thể dục chạy ba vòng.” Huấn luyện viên phát khẩu lệnh.
Nhóm tân sinh viên tức, tức …. Mà không dám nói, ngoài phục tùng cũng chỉ có thể phục tùng.
Văn Sơ cảm thấy không đáng kể, đừng nói ba vòng, sáu vòng cũng được.
Đang chạy, nhìn thấy ở đội bên cạnh Lỗ Tự Ngọc dường như có chút kỳ lạ,
mặt trắng bệch, môi tím tái, mặt đầy mồ hôi.
Một vòng...... Một vòng rưỡi......
Hơ? Hắn bệnh sao?
Văn Sơ nghi hoặc, không nhìn Lỗ Tự Ngọc nữa,
chỉ cảm thấy giầy bắt đầu không thoải mái, bắt đầu từ cặp lót đế của Lỗ
Như Hoa, đang dần dần trơn trợt......
Đứa con gái này, lót giày
không lấy hàng tốt, nếu không thì chắc nhỏ quá không vừa. Lỗ Như Hoa, cô bán hàng kiểu gì vậy! Trong lòng Văn Sơ oán hận.