
con buôn nhỏ » kia? Lẽ nào như thế! Không lẽ hắn lại trở nên nhỏ nhặt
vậy...... trường học phá đám...... căn tin phá đám......đồ vật phá
đám...... Cái gì cũng phá đám! Buồn bực, quá sức buồn bực!
“Tự
Ngọc.” Lỗ Như Hoa làm sao mà biết tâm lý Văn Sơ đang « dậy sóng » như
vậy, cô ăn cơm xong , cười híp mắt nhìn Lỗ Tự Ngọc ngồi cạnh.
“Ừ?” Lỗ Tự Ngọc ngẩng đầu.
“Buổi chiều tụi em có tiết vẽ phải không? Đang tìm người mẫu, đúng không?” Lỗ Như Hoa cười đến sáng lạn .
“Sao chị biết?” Lỗ Tự Ngọc hỏi lại.
Văn Sơ đứng đắn ăn cơm, sắc mặt không mảy may gợn sóng.
“Biết chị biết rồi là được!” Lỗ Như Hoa đương nhiên sẽ không bán đứng
người khác, huống hồ tin này cũng không phải Văn Sơ chủ động nói cho cô, chẳng qua cho cô xem thời khóa biểu khoa mỹ thuật mà thôi, “Em xem chị
thế nào? Vẽ một bức được không?”
“Chị hai, buổi chiều chị không có việc gì à?”
“Không có việc gì.” Lỗ Như Hoa mừng rỡ.
“Không có việc gì thì chị về ký túc xá nghỉ ngơi đi, không thì đi thư viện đọc sách, đừng chậm trễ bài vở.”
“Tự Ngọc......” Lỗ Như Hoa cố gắng nài nỉ lần nữa.
“Chị, em ăn xong rồi, em đi trước.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười đứng lên, vỗ vai Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa cũng cười, có chút miễn cưỡng, “Ừ, vậy em đi về trước đi.”
“Tôi cũng xong rồi, các bạn cứ ăn tiếp.” Văn Sơ lễ phép đứng lên nói.
Lỗ Như Hoa liếc hắn một cái, xem như trả lời.
Không biết tại sao, Lỗ Tự Ngọc chưa bao giờ đồng ý vẽ cô. Chỉ là cô
muốn có một bức chân dung, mà người vẽ không phải ai khác, em trai cô. Văn Sơ cúi đầu, kín đáo nhìn Lỗ Như Hoa. Hóa ra...... Lông mi cô dài như vậy, dưới ánh đèn đường, cô khép mắt, lông mi hạ xuống dệt trên gương
mặt một vầng tối mờ mờ. Cô cắn môi dưới, vẻ mặt hoàn toàn tương phản với sự điềm tĩnh bề ngoài, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay lái, giống như
cái tay lái kia là cả thế giới của cô......
******
Nhập học
vài tuần, cuộc sống Văn Sơ trong trường S cuối cùng cũng dần thích ứng.
Hắn bình thường trọ ở trường, cuối tuần về nhà với Văn Phỉ. Có điều Văn
Phỉ chỉ ở nhà phân nửa thời gian, thời gian còn lại mặc hắn ra sức “phá
hoại”.
Nhưng cuộc sống của hắn dường như thiếu đi một thứ gì đó.
Chỉ là không biết, đến tột cùng là thiếu cái gì? Nếu hắn cứ bàng quan
hai chị em nhà kia, “tận hưởng” cuộc sống, có lẽ...... thú vị hơn chăng?
Mùa hè đã hết. Thu về. Năm nay mùa thu chợt lạnh.
Phù dung
bên hồ Phong Diệp dần dần phiếm hồng, mặt trời chiều ngã về phía tây,
rọi trên hồ nước lăn tăn gợn sóng, rực lên một màu tuyệt đẹp. Văn Sơ đặc biệt thích nơi này, không vì lý do gì khác, chỉ vì màu sắc.
Hắn cảm thấy, một bức tranh quan trọng nhất là màu sắc.
Chỉ có điều vẽ tranh cần một không gian yêu tĩnh, mà hoàn cảnh hiện tại hiển nhiên là không phù hợp, bởi vì Lỗ Như Hoa bên kia đang cầm trên
tay một đống thư từ, lải nhải nói chuyện.
Thời tiết trở lạnh, cô
cũng thay đổi trang phục. Sơ mi rộng thùng thình chuyển thành áo khoác
rộng thùng thình, trên cổ quàng một cái khăn len màu đen, tóc đã dài hơn một chút, miễn cưỡng cột lên, ở sau đầu túm lại thành một cái “bàn chà
nhỏ”.
“Ê, người viết lá thư này là hoa khôi khoa múa của trường
mình nè. Anh có biết hoa khôi khoa múa là khái niệm gì không? Trường
mình đẹp nhất là nữ sinh khoa múa, mà cô này lại là khoa khôi của khoa
đó nữa! Tôi điều tra rồi, dòng dõi thư hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách không tệ, sáng sủa hào phóng, da trắng......”
“Lỗ Như Hoa, cô nhận của cô ta bao nhiêu tiền?” Văn Sơ lơ đãng chấm cọ vào bảng màu, tô lên tấm vải vẽ.
Lỗ Như Hoa đột ngột im lặng .
Văn Sơ quay đầu nhìn, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào tấm vải vẽ
tranh sơn dầu, biểu tình kia...... Không được bình thường. Xót xa?
Thương tiếc? Kinh ngạc? Hay là gì khác?
“Cô lại muốn nói cái gì nữa ?!” Văn Sơ thở dài một hơi.
“Anh phí phạm màu vẽ quá, một lọ mắc lắm, biết bao nhiêu tiền không......”
“Lỗ Tự Ngọc cũng học mỹ thuật, bao nhiêu tiền một lọ cô hẳn là rành như tôi.”
“Không giống nhau!” Lỗ Như Hoa rõ ràng đang cực kỳ kinh ngạc, “Tự Ngọc nhà tôi là vẽ tranh!”
Văn Sơ mắc nghẹn: “Xin hỏi tôi đang làm gì?”
“......” Lỗ Như Hoa ngượng ngùng, “Anh cũng ..... Anh cũng vẽ
tranh...... Nhưng tranh của Tự Ngọc tương lai chắc chắn là đo li tính
tiền !
Văn Sơ nhăn mặt nhíu mày, hắn không biết hiện tại nên cảm thấy tức
giận hay buồn cười. Lỗ Như Hoa với Lỗ Tự Ngọc thì kiêu ngạo, đối với hắn thì khinh khi, quả thực là coi thường hắn quá đáng.
“A, nói tiếp chuyện hồi nãy ! Hoa khôi đó......” Lỗ Như Hoa tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Cô mở trung tâm môi giới hôn nhân khi nào vậy? Bạn Lỗ Như Hoa, tôi
không thể không nhắc nhở cô, trong trường học tiến hành loại giao dịch
này là không có đạo đức.” Văn Sơ hết kiên nhẫn nổi, ngón tay dính màu vẽ trực tiếp quẹt lên mặt Lỗ Như Hoa.
Hai má cô mềm mịn, chỗ hắn vừa chạm tới âm ấm.
Lỗ Như Hoa đẩy tay Văn Sơ ra, lén lút liếc nhìn xung quanh.
Văn Sơ hơi kinh ngạc, ánh mắt tìm tòi xung quanh một chút, bóng cây xa
xa kia quả nhiên có người đang núp. Nhìn biểu lộ của Lỗ Như Hoa, trong
lòng đại khá