
ong, đến nhà ăn vừa ngồi xuống. Lỗ Như Hoa bưng bữa sáng
lên bàn, nhìn qua rất phong phú. Trung Tây kết hợp, hương cháo thơm lan
tỏa bốn phía, bánh mì nướng, chân giò hun khói và sandwich.
“Tôi đã nhờ quản gia gọi điện thoại. Buổi sáng mười giờ họ sẽ cử người đến sửa
vòi hoa sen trong phòng.” Lỗ Như Hoa cười rất “chuyên nghiệp”.
Văn Sơ hừ mũi một tiếng, trong lòng âm thầm bồn chồn: Cô gái này làm việc quá sức nhanh nhẹn.
“Đây là cái gì?” hắn ngạc nhiên, chỉ vào một đĩa nhỏ, trên là mấy miếng tròn dẹt màu nâu đậm.
“Đừng nói cả dưa chuột muối cũng không biết nha?” Lỗ Như Hoa so với hắn còn ngạc nhiên hơn, để đĩa sát vào rồi ngồi xuống.
“À...... dưa chuột ngâm gì vậy?”
“Nước tương!” Lỗ Như Hoa giải thích,“Nhà anh không có tương đậu nành, nếu có tôi sẽ làm dưa muối.”
Văn Sơ nhìn kia dưa chuột ngâm nước tương, tuy hơi khó xử, nhưng vì
lịch sự với “đầu bếp” nên hắn gắp một miếng nếm thử, nhíu mày.
“Lỗ
Như Hoa, chuyện tối qua......” Văn Sơ dặng hắng, cảm thấy không khí lúc
này cũng không tệ lắm, có lẽ thời điểm nên giải thích chuyện ma xui quỷ
khiến hôm trước.
“Tôi hiểu!” Lỗ Như Hoa cười gật đầu “Khí lực dư
thừa (nguyên văn: Huyết khí phương cương) thôi, tôi hiểu mà. Anh yên
tâm, tôi sẽ kín miệng, không nói với ai, cũng sẽ không tưởng thật, lại
càng không để trong lòng. Với lại, tôi làm bữa sáng cho anh, cũng không
có ý gì khác. Chỉ vì làm phiền cả đêm, cảm thấy ngại ngùng. Tôi cũng
biết tiền trọ, tiền điện nước, anh chắc chắn sẽ không lấy, cho nên coi
như cám ơn, cám ơn anh đưa tôi đi bệnh viện, lại mang tôi tới nhà anh
nghỉ. Như vậy chúng ta coi như hết nợ, được chưa?”
Văn Sơ gật đầu
theo quán tính, lơ đãng mỉm cười đứng lên. Hắn nghĩ: Vậy là tốt nhất,
gặp lại cũng không xấu hổ. Như vậy tốt nhất, ừ, tốt nhất.
Nhưng...... Nhưng mà...... Sao lại có vấn đề? Vì sao một chút vui
mừng hắn cũng không thấy? Văn Sơ không định để Lỗ Như Hoa chế giễu, chụp lấy chén cháo húp một hớp lớn.
“Ngon không?” Lỗ Như Hoa đắc ý huơ đầu “Món cháo này là sở trường của tôi đó, Tự Ngọc thích ăn nhất.”
“Làm cháo tốn thời gian lắm, cô rời giường từ sớm sao?” Văn Sơ hỏi một cách lơ đãng.
“Tôi làm việc lẹ làng quen rồi.”
“Ngày hôm qua bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi. Lỗ Như Hoa, tôi không hiểu vì sao cô tự hành hạ mình mệt tới vậy.”
“Mạng người quyết định ở tiền!” Lỗ Như Hoa khoát tay, “Nhàn rỗi để làm
gì chứ? Có thời gian thì tranh thủ kiếm tiền, như vậy mới an toàn.”
“Thế sao Lỗ Tự Ngọc thoải mái như vậy, cậu ta không thể giúp cô sao?”
Văn Sơ nhíu mày “Tôi thấy cậu ta ngày ngày thoải mái như đại thiếu gia,
cô làm vậy không đúng đâu, cậu ta là đàn ông con trai.”
“Anh không
thoải mái như đại thiếu gia sao? Không lẽ chỉ có anh thoải mái, còn em
tôi không được thoải mái? Người nghèo cũng có người nghèo thoải mái!”
“...... Gì chứ? Sao lại nói đến tôi? Tôi có nói cậu ta không được thoải mái sao?”
“Vậy sao anh lại nhắc đến Tự Ngọc? Tôi tình nguyện để em tôi thoải mái, tôi tự nguyện!” Lỗ Như Hoa đứng phắt dậy “Anh là khách hàng, là Thượng
Đế, Thượng Đế chỉ có một việc không thể làm, đó là phê -- bình -- Tự --
Ngọc!”
Nói xong, quay phắt người bỏ đi.
Văn Sơ há hốc mồm ngó
theo Lỗ Như Hoa, người này nói tức giận là tức giận luôn? Bất đắc dĩ lại buồn cười! Vì thế bữa sáng hắn cũng không ăn, lười biếng đứng lên,
thong thả đi đến cửa chính, dựa vào lan can điêu khắc kiểu La Mã, nhìn
Lỗ Như Hoa đeo ba lô lên lưng, đi giầy.
Lỗ Như Hoa sửa soạn xong xuôi rồi, nhưng nút thang máy...... Ở đâu?
Tối hôm qua trực tiếp đi từ thang máy vào phòng khách, bây giờ ra ngoài cách nào? Cô gặp rắc rối rồi!
Nhìn trên ngó dưới, dòm trái liếc phải, choáng váng!
“Ơ, có người tìm không thấy cửa, ôi!” Văn Sơ rung đùi đắc ý đứng sau Lỗ Như Hoa làm bộ ai oán, trong tay còn cầm cái gì giống điều khiển từ xa.
Lỗ Như Hoa cắn môi, trừng mắt liếc hắn một cái, cũng hiểu được cái điều khiển kia chắc chắn có nút thao tác thang máy. Giờ làm sao? Mở
miệng xin hắn? Không có cửa đâu!
Cô chợt bật cười, “Ô, có người
muộn học quân sự rồi, ôi chao, muộn sẽ bị phạt chạy ở sân thể dục bao
nhiêu vòng? Đáng thương! Quá đáng thương!”
Sắc mặt Văn Sơ thay đổi, theo bản năng nhìn đồng hồ, quả nhiên......
Mười phút sau, Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đã ngồi trên tắc xi.
Đến đại học S khá xa, Lỗ Như Hoa ngồi yên lặng, trong lòng ôm ba lô, mắt nhìn chằm chằm bảng hiện công tơ mét.
“Đừng nhìn nữa, tiền xe tôi trả.” Văn Sơ tỏ vẻ nhìn hết nổi, đưa tay vỗ đầu cô.
Hắn hơi mạnh tay, Lỗ Như Hoa bực bội. Vừa định mở miệng, Văn Sơ đã cướp lời, “Không phải nói tôi là Thượng Đế sao? Thượng Đế chỉ cần không phê
bình Lỗ Tự Ngọc là được, phải không?!.”
Lỗ Như Hoa hít sâu, lại hít sâu. Được! Anh là Thượng Đế, tôi nhịn.
“Bữa sáng...... Không tồi.” Văn Sơ nói đơn giản.
“Cám ơn.” Lỗ Như Hoa bên ngoài cười nhưng trong không cười.
“Nếu quan tâm Lỗ Tự Ngọc, sao cô không làm bữa sáng cho cậu ta? Tôi xem cậu ta hình như mỗi ngày đều ăn bánh mì.” Văn Sơ càng nói càng không
chút để ý.
Lỗ Như Hoa không trả lời, ánh mắt ảm đạm.
“Bận đưa