
nhìn bên cạnh. Cô ta nhìn nghiêng… cũng tạm, mũi có
thể gọi là thẳng, cánh mũi nhỏ xinh. Môi à… hơi tái, nhưng đường nét
cũng được đi. Đôi mắt rất trong, tuy rằng thỉnh thoảng lộ ra vẻ giảo
hoạt. Tóc ngắn, có vẻ cũng mềm. Cái cằm cong cong hình vòng cung. Ồ…
hình dáng cũng được đấy chứ… Chỉ nhìn một bên nhưng quả thật nét nào ra
nét ấy, cứ như vẽ ấy.
Văn Sơ còn đang ngây người, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng.
Sặc!
Văn Phỉ bật dàn âm thanh.
Anh ta phát bệnh rồi chắc? Bật nhạc làm cái quái gì? Chắc định giúp
mình tạo không khí lãng mạn? Chả hiểu cái gì ra cái gì nữa. Lãng mạn với Lỗ Như Hoa ấy hả? Có mà còn khướt! Văn Sơ tức tới ngứa răng. Nha đầu
này có thể biết thế nào là lãng mạn ư?
Văn Sơ phì một tiếng. Thế
nhưng nhìn biểu cảm của Lỗ Như Hoa, hình như là rất… mê mẩn, chắc ít
nhất cũng biết thế nào là thưởng thức cái đẹp chứ nhỉ? Chắc làm gì đến
nỗi cả đầu lúc nào cũng tiền với tiền, cuối cùng cũng phải có chút gì
khác chứ? Văn Sơ do dự một chút, thì thầm hỏi: “Cô… thích? Đẹp chứ hả?”.
Lỗ Như Hoa tầm mắt không rời bên ngoài cửa sổ, chỉ từ từ thở dài, buồn bã nói: “Tôi đang nghĩ…”.
Văn Sơ dỏng tai nghe. Phía sau bình phong, Văn Phỉ đang nấp cũng dỏng tai lắng nghe.
“Tôi đang nghĩ, đã nửa đêm rồi, bên ngoài còn bật đèn nhiều như vậy, không biết chính phủ phải tốn bao nhiêu tiền điện!”
Tiếng nhạc ngừng lại.
Văn Phỉ tái xuất hiện từ sau bức bình phong, vẻ mặt vô cảm, “Văn Sơ, không có việc gì nữa thì đi tắm rồi đi ngủ đi”.
Văn Sơ hàm cứng lại, khẽ gật đầu, đi đúng kiểu “thây ma sống” dông thẳng về phòng.
Lỗ Như Hoa nhìn hai người, bỗng kêu lên: “Tôi sẽ trả tiền điện nước mà!”.
Văn Phỉ cũng chỉ còn biết khóc.
Văn Sơ không thể nhịn nổi nữa, lập tức vọt lại, túm tóc Lỗ Như Hoa vò loạn xạ, rồi lại vọt trở về phòng, rầm một cái đóng cửa.
Ơ cái cậu này, tâm lý không bình thường sao? Lỗ Như Hoa đầu tóc bị Văn
Sơ vò xơ xác, trợn mắt ngơ ngẩn nhìn theo. Ông Trời à, xảy ra chuyện gì
vậy?
[1'> Tác giả có lẽ muốn so sánh với Chuyện người ngủ mê thức
dậy trong bộ Nghìn lẻ một đêm. Hoàng đế Haroun An Razid muốn trêu anh
chàng Abu Hassan, bèn đánh thuốc mê rồi đưa vào cung, khiến anh ta khi
thức dậy cứ tưởng mình qua một đêm đã biến thành Hoàng đế.
Hai mươi phút sau, Văn Sơ vừa tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, bỗng
nghe thấy một tiếng kêu vang lên bên ngoài. Khỏi phải hỏi, tất nhiên là
Lỗ Như Hoa.
Trời ạ, sao cô ta không giết mình đi cho xong. Văn Sơ
buồn đến phát khóc, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phải mở cửa bước ra
phía ngoài.
Phòng khách trống không, Lỗ Như Hoa đâu rồi? A! Văn Sơ
bỗng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra, bèn theo phía bên phải đi đến
phòng vệ sinh dành cho khách.
Quả nhiên, Lỗ Như Hoa đang cầm một
cái ô, cúi lom khom dưới vòi hoa sen, quờ quạng lên tường tìm vô vọng
cái cần gạt đóng vòi sen không hề tồn tại.
“Ô ở đâu ra?” Văn Sơ bình tĩnh hỏi.
“Lấy ngoài cửa.” Lỗ Như Hoa đứng thẳng lên, thành thật trả lời.
“Lần đầu tiên tôi thấy có người tắm rửa mà phải dùng ô.” Văn Sơ tiếp tục bình tĩnh.
“Tôi… tôi không tìm thấy van nước, không khóa nước được… sợ lãng phí…” Lỗ Như Hoa đỏ mặt.
Chuyện này không thể trách cô, tất nhiên là thế. Vừa rồi Lỗ Như Hoa vào phòng vệ sinh, thấy rõ ràng vòi hoa sen gắn trên tường thế nhưng cần
gạt nước ở đâu? Đang mò mẫm tìm thì… Ào… Dòng nước ầm ầm trút xuống,
muốn trốn cũng không trốn kịp, cả người ướt đẫm nước.
Cô luống
cuống lao khỏi phòng vệ sinh quay về phòng khách, tới cửa chính nhặt vội chiếc ô quay lại, thế nên mới có cái “kỳ quan” như Văn Sơ vừa được
chứng kiến: “Hiện tượng che ô tắm rửa”.
“Cô rời chỗ đó, nước tự
nhiên sẽ ngừng chảy.” Văn Sơ đi vào, lười biếng dựa vào bồn rửa tay bên
cạnh, chán chường nói: “Lỗ Như Hoa, cô thật quê mùa quá thể, đó là van
cảm ứng”.
“Tôi đi rồi mà nước cũng có ngừng đâu.” Lỗ Như Hoa vẻ mặt đau khổ.
Văn Sơ thở dài, chả buồn mở miệng, chỉ đưa ngón tay ngoắc ngoắc về phía Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa đành thu ô, ra khỏi chỗ vòi sen, vặn vẹo đến bên cạnh Văn Sơ.
Văn Sơ nặn ra một nụ cười, từng chữ từng chữ nói: “Mười giây sau, nước tự ngừng”.
Lỗ Như Hoa mặt không chút thay đổi bắt đầu tính giờ: “Mười, chín, tám… một”.
Đếm xong, nước chưa ngừng chảy.
“A… Có đôi khi lâu hơn một chút, thêm mười giây, nhất định sẽ ngừng.”
Văn Sơ trấn tĩnh mỉm cười, “Cô chưa dùng qua loại vòi sen này nên không
biết, dạng cảm ứng là vậy”.
“Mười, chín, tám… một”, Lỗ Như Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đếm lại.
Đếm xong tình hình vẫn y nguyên, nước vẫn tuôn ào ào.
“Á… Có lẽ hơi lâu chút, đây chỉ là hệ thống máy móc ngẫu nhiên trục
trặc, chờ thêm chút nữa.” Nụ cười của Văn Sơ bắt đầu cứng ngắc.
Lỗ Như Hoa bắt đầu thầm tính toán tiền nước.
“Mười, chín, tám…” Lần này người đếm ngược đổi thành Văn Sơ.
“Ba, hai… một phẩy sáu… một phẩy năm…”, tiết tấu đếm của anh chàng càng lúc càng chậm, “A!”.
Cuối cùng cũng bật lên tiếng “A!”. Nhưng sao cái tiếng này có vẻ nhanh
hơn mấy nhịp. Nguyên nhân không phải vì nước đã ngừng, mà là… nước bỗng