
Lỗ Như Hoa! Tôi mà tin cô thêm lần nữa thì sẽ là đồ con heo! Văn Sơ nắm tay thật chặt.
Vào buổi đêm, con đường rợp bóng cây của khuôn viên khu C cũng khá đáng sợ.
Con đường này có một ngoại hiệu là: Đại lộ Kỷ Jura, không bởi vì nguyên nhân nào khác ngoài việc nó đi xuyên qua ký túc xá nữ sinh khoa Kiến
trúc, mà khoa Kiến trúc Đại học S nhiều năm qua vẫn được gọi là Công
viên Khủng long.
Lỗ Như Hoa chưa bao giờ đồng ý với điều này. Mỗi
ngày soi gương, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và khủng long còn xa
lắm. Hơn nữa, cô học tại lớp số Hai khoa Kiến trúc, cả lớp chỉ có năm nữ sinh, cả năm người đều chẳng đến nỗi nào, nhất là cô bạn tên Hạ Thịnh,
có cái mũi trông đến là hay, khiến người ta vừa nhìn đã muốn nhéo.
Cho dù không có khủng long, đi đêm vẫn phải chú ý an toàn. Lỗ Như Hoa
đạp chiếc xe gióng ngang vù vù thật nhanh về ký túc xá. Tuy tự tin mình
chẳng phải loại nhát gan, nhưng nếu bảo cô không biết sợ là gì thì cũng
chẳng phải.
Bóng cây loang lổ, tiếng côn trùng râm ran, chỉ còn
thiếu mấy đốm lửa ma trơi bay bay phía trước nữa thôi, Lỗ Như Hoa nghe
tiếng bánh xe mình lạt sạt, cảm thấy hơi nổi da gà, xem ra lần sau không nên về muộn thế này nữa.
A, tới rồi! Rẽ trái… Rẽ phải… Lỗ Như Hoa tăng tốc, thắng lợi đã ở phía trước…
Đột nhiên, từ phía bên cạnh một bóng đen cao lớn bỗng nhào tới, trong
nháy mắt chặn ngang đường. Lỗ Như Hoa phanh lại không kịp, đâm thẳng vào cái bóng. Cái bóng hơi nghiêng người, một tay đẩy xe của cô lại, tay
kia nhanh chóng nắm bả vai cô. Cái xe gặp lực cản lớn thì khựng lại, Lỗ
Như Hoa theo bản năng hét lên một tiếng, cái bóng hơi ngẩn người, giơ
tay định bịt miệng cô.
Lỗ Như Hoa tay trái chặn bóng đen, tay phải
vội thọc vào túi quần, lấy ra cái đèn pin mini kiêm vũ khí phòng thân –
vốn được sản xuất để tự vệ trước chó sói Bắc Mỹ, răng đánh lập cập, ấn
công tắc điện gí vào bóng đen.
Có người ngã xuống, nhưng không phải bóng đen mà là Lỗ Như Hoa… Món vũ khí bị cầm ngược… cô đã tự gí điện vào mình…
Mọi thứ lại trở nên yên lặng.
Bóng đen đứng như trời trồng trước Lỗ Như Hoa đang nằm lăn quay.
Là Văn Sơ.
“Ê! Ê! Tỉnh lại, Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ ngồi xổm xuống, lay mạnh Lỗ Như Hoa nhưng cô nàng vẫn không động đậy tí nào.
Thượng đế ơi, liệu còn có ai xui hơn mình không? Văn Sơ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trời vẫn chỉ tuyền một màu đen…
Thực ra sự tình rất đơn giản, Văn Sơ học quân sự một ngày, sau đó qua
tổ văn nghệ “gõ sắt” nửa tiếng, rồi lại vòng đến câu lạc bộ báo chí,
ngồi vẽ vời trang in tới tận bây giờ. Vừa buồn ngủ, vừa tức, vừa mệt,
vừa đói, trong lòng hắn từng ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt, đốt tới đâu
cơn giận bừng lên đến đấy. Không thể nhịn được nữa, hắn bèn chạy đi tìm
Lỗ Như Hoa gian xảo báo thù.
Vừa đi đến chỗ rẽ vào con đường rợp
bóng cây, hắn nghe thấy ngay tiếng “con nghẽo già” của Lỗ Như Hoa đang
đi đến, nhìn kỹ lại thấy quả đúng cô nàng. Trong cơn giận dữ đùng đùng,
hắn không thèm nghĩ đến hậu quả, lập tức chặn cô lại.
Tuy nhiên Văn Sơ không hề lường được việc nửa đêm nhảy ra dọa người lại dẫn đến hậu
quả nghiêm trọng đến thế. Lỗ Như Hoa gào lên chói tai làm tiêu tan mọi
dũng khí báo thù, hắn chỉ nghĩ được mỗi việc bịt miệng cô ta lại, nếu
không tiếng hét đó mà thu hút bảo vệ trường tới thì khỏi nói sự việc sẽ
khủng khiếp đến mức nào.
Thế nhưng bảo vệ còn chưa tới, hắn đã kịp rước thêm một phiền toái lớn hơn, Lỗ Như Hoa đột nhiên lăn đùng ra ngất!
Cô ta bình thường ngang như cua, sao lần này chưa gì đã lăn ra thế?
Văn Sơ vừa lo lắng vừa buồn cười, lấy chiếc đèn pin tự vệ sói Bắc Mỹ
trong tay Lỗ Như Hoa hướng về phía có ánh trăng quan sát kỹ, là loại đèn pin bình thường, điện áp không cao, sao có thể làm cô ta xỉu tại chỗ
được nhỉ? Hay là giả vờ? Không giống!
Văn Sơ bắt đầu hoảng, cắn môi nhìn Lỗ Như Hoa, hình như… sắc mặt không ổn.
Toi rồi, cô ta xỉu thật! Văn Sơ không chậm trễ nữa, vác Lỗ Như Hoa chạy vèo ra ngoài, ra tới cổng trường ngoắc một chiếc taxi, yêu cầu chở đến
bệnh viện gần nhất…
“Này cậu, cô gái này làm sao thế?”, tài xế taxi vừa lái vừa hỏi.
“Sốc điện hôn mê, do dụng cụ tự vệ.” Văn Sơ trả lời gọn, tiếp tục vỗ vào mặt Lỗ Như Hoa: “Này, này!”.
Lỗ Như Hoa bỗng thình lình có phản ứng, đầu cô đang tựa vào trước ngực hắn bỗng hơi dụi dụi, môi hình như còn mấp máy khe khẽ…
A? Văn Sơ nghe tim mình giật lên đánh thót một cái.
Ba mươi phút sau, Lỗ Như Hoa đã nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu, “ngủ” thật ngon lành…
Văn Sơ ngồi ngây trên băng ghế cứng, không biết là nên chạy đến lay cô ta cho tỉnh, hay là tiếp tục chờ thế này.
Hắn tự hỏi bản thân có phải kiếp trước đã nợ cô cái gì? Thật biết cách
hành người ta! Nhưng… sao cô ta có thể để mình mệt đến thế được?
Một bác sĩ đã kiểm tra, nói cô không sao. Điện áp của đèn pin phòng hộ
không lớn để có thể giật người ngất xỉu, nhưng vì cô đã quá lao lực, lại thêm tinh thần khẩn trương cực độ nên mới té xỉu.
Nhưng té xỉu xong, cô cứ thế ngủ say!
Cũng phải, cô ta sáng sớm đã dậy đưa đồ ăn, sau đó cả ngày chạy khắp
nơi như ngựa, không