
như vậy hả?” Văn Sơ có chút hoài nghi.
“Thẳng thắn chút đi, tôi đã lừa gạt anh cái gì chưa? Lần nào cũng đều
là anh hiểu lầm tôi.” Lỗ Như Hoa ngoài vẻ chân thành bề ngoài còn thêm
một chút thản nhiên.
Văn Sơ không hé răng.
“Đi thôi, đi đăng ký tổ báo chí.”
“Hừ, rỗi hơi.” Văn Sơ quét
mắt qua Lỗ Như Hoa một cái, cố tình tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không quay đầu lại, bỏ về phía khuôn viên khu C.
“Ê, anh không về hội văn nghệ sao?”
“Không đi nữa, tôi rút lui.”
“Tôi nghĩ anh vẫn phải tập văn nghệ hết đêm nay rồi hãy tính tiếp. Báo
danh xong mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ, bằng không sẽ bị trừ điểm học
phần, làm người phải giữ chữ tín chứ.”
Văn Sơ bực quá thể, ngẫm
nghĩ cũng thấy có lý. Thôi được rồi, chấp nhận bị vùi dập nốt đêm nay
vậy, ngày mai phải đi đăng ký tổ viết báo gì đó mới được!
Lỗ Như
Hoa nở nụ cười đắc ý, Văn Sơ à Văn Sơ! Ai bảo anh rỗi hơi mà trêu vào
tôi làm gì? Rõ ràng tự anh đăng ký tham gia hội văn nghệ, lại còn đổ
thừa cho tôi.
Được rồi, lần này mới là tôi xúi anh tham gia tổ báo chí, cứ đợi mà xem nhé.
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa đứng dưới trăng, cảm thấy nụ cười của cô có vẻ
kỳ dị khó nói, trong đầu bỗng nhiên lóe lên cái tên một bộ phim: Âm
dương tình chưa dứt…
Buổi sáng ngày thứ Hai, Lỗ Như Hoa đột nhiên không xuất hiện tại sân tập quân sự.
Đến buổi chiều rốt cuộc cô cũng đến, lại còn nhong nhong một con xe đạp gióng ngang già đến rụng cả răng, ngoài cái ba lô bự vẫn thường đeo
trên lưng, ở xà ngang và yên sau còn lùm lùm thêm mấy bao đồ.
Hôm
nay cô không bán sơn tra. Bởi hôm qua có người đỏ mắt ghen tức với vận
may buôn bán của cô, nên hôm nay xuất hiện đối thủ cạnh tranh. Lỗ Như
Hoa cũng đã sớm đoán được sự thể này, hừ, kinh doanh chẳng hết đường
được, đường này chật chội, ta lội đường kia.
Không bán sơn tra thì bán cái gì? Bán dụng cụ massage chân bằng trúc.
Món đồ chỉ đáng vài đồng tiền, vừa nhẹ vừa thực dụng. Thời gian nghỉ
giải lao giữa giờ tập, sinh viên cởi giày ra, ngồi bệt xuống đất, ấn
dụng cụ massage một lát thì chân cứ gọi là thích mê.
Khẩu hiệu quảng cáo mới của Lỗ Như Hoa là:
“Muốn hết mỏi? Có massage;
Dùng trúc tốt, ấn là khỏe,
Người nhẹ nhõm, cơm càng ngon,
Hiệu Như Hoa, mời qua xem thử!”
Đương nhiên, Văn Sơ vẫn nhất định không chịu ủng hộ công việc kinh doanh của cô.
“Đổi trang bị rồi à? Hiện đại hóa rồi hả?” Văn Sơ dù nhất định không
mua, vẫn “bớt chút thì giờ” chạy tới vỗ vỗ lên chiếc xe đạp gỉ mèm của
Lỗ Như Hoa, ấn tới ấn lui cái chuông hỏng, “Thế này mới đúng, công cụ hỗ trợ ‘cao cấp’ ghê! Không tồi, không tồi”.
“Lỗ Như Hoa, chuông xe bị gỉ rồi, cậu đổi cái khác đi.” Cá voi và Văn Sơ đúng là như hình với bóng, cũng nhảy vào góp vui.
“Không đổi.”
“Vậy phía trước có người thì phải làm sao?” Văn Sơ giả bộ ngây thơ hỏi.
Lỗ Như Hoa nhìn hắn một lát, cuối cùng cau mày nói: “Trên cơ thể mỗi
chúng ta đều có trang bị sẵn một cái chuông cỡ bự gọi là cổ họng. Nếu
phía trước có người, có thể sử dụng thiết bị này”.
Văn Sơ lại muốn cắn đứt cái lưỡi mình, sao lại hỏi một câu ngu ngốc
đến thế cơ chứ. Nhưng có thể trách hắn được sao? Hắn đâu có đi xe đạp
bao giờ, hắn lái xe… lái xe đương nhiên không dùng cổ họng được rồi… Văn Sơ cố gắng tự an ủi, cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Anh vẫn chưa đi đăng ký tổ báo chí à?” Nhân lúc mọi người đang mải xem xét chọn lựa
đồ massage, Lỗ Như Hoa nhỏ giọng hỏi Văn Sơ.
“Liên quan gì đến cô?” Văn Sơ hắt cho cô câu trả lời đơn giản nhất rồi tỉnh bơ quay đầu bỏ đi.
Lỗ Như Hoa khịt khịt mũi, Văn Sơ thối, đợi ngươi đăng ký xong xuôi, sẽ biết liên quan hay không liên quan đến ta, hứ!
Sau khi kết thúc buổi tập quân sự chiều, Văn Sơ tách khỏi bạn học, ghé
tổ báo chí của trường đăng ký, lòng không ngừng tự nhủ: Không phải vì
tin tưởng Lỗ Như Hoa, mà là… nghe cũng có thể đúng đấy, biện pháp này có thể được đấy.
Thủ tục đăng ký vào ban báo chí rất đơn giản, Văn Sơ hầu như không tốn tí sức nào, chỉ cần dựa vào cái mác “khoa Sơn dầu” là được nhận ngay, vừa may họ đang khuyết chân vẽ minh họa.
Văn Sơ đắc ý lắm! Hắn rất muốn nói với Lỗ Như Hoa một câu: Lần này tôi không cần dựa vào nhan sắc đâu nhé!
Đáng tiếc Lỗ Như Hoa không có ở đây…
“Bạn học Văn Sơ, xin cho hỏi khi nào cậu có thời gian rảnh đến làm
thiết kế? Các bài viết kỳ này cũng khá gấp rồi.” Tổng biên tập của tập
san trường S là một nam sinh lịch sự lễ độ, lời lẽ văn nhã.
Văn Sơ mỉm cười thoải mái: “Hiện tại ngày nào cũng rảnh!”.
“Ồ tốt quá!… Ừm… thế này đi, hằng ngày em học quân sự xong thì đến đây. Thanh niên trai tráng, nghỉ ngơi ít một chút chắc cũng chẳng sao, em có thể làm từ bảy giờ rưỡi đến mười hai giờ đêm, ở khu này người ta bật
đèn suốt đêm mà.”
“Á…” Văn Sơ trố mắt, “Chẳng lẽ đã tham gia làm báo vẫn phải học quân sự?”.
“Chẳng lẽ tham gia làm báo thì không phải học quân sự?” Tổng biên tập
càng thêm nhã nhặn, gỡ kính ra lau lau, “Này em, em không học quân sự,
làm sao có thể minh họa tập san cho sát với thực tế được? Thôi em đi đi, tập cho tốt vào, anh tin tưởng em lắm đấy!”.
Aaaaaaaaaaaaaaa!