Polly po-cket
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322700

Bình chọn: 9.5.00/10/270 lượt.

ướng dẫn nói những chòi gác cổ phòng ngự của hải tặc thời xưa rất đặc sắc, đáng cho bọn em tham quan.” Lỗ Như Hoa nói tới chuyên ngành, cuối cùng cũng có tinh thần, “Em cũng muốn đi nhìn thử, vì cảm thấy quá huyền bí.”

“Ừ!” Văn Sơ bất an gật đầu, đặt một chiếc di động trước mặt Lỗ Như Hoa, miệng ra lệnh, “Như vậy, toàn bộ thời gian, em phải chấp nhận sự giám sát của anh, cầm cái này đi, 3G, khi anh cần sẽ biết em đang ở đâu.”

“Cầm?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.

“Em xem rồi sử dụng, trả tiền trước rồi. Em không gọi, coi như lãng phí tiền đã nạp vào.” Văn Sơ buông tay, vẻ mặt vô tội, “Với lại, nếu muốn em cũng có thể nhìn thấy Tự Ngọc, xem sắc mặt cậu ta có tốt không, béo lên hay gầy đi…”

Lỗ Như Hoa bất đắc dĩ nở nụ cười, biết Văn Sơ đang lấy Lỗ Tự Ngọc làm cớ, hắn như vậy thật dễ thương.

Cầm di động, bắt đầu nghiên cứu chức năng.

Văn Sơ im lặng nhìn cô chăm chú, trong lòng như có giọng nói nho nhỏ đang tự trách bản thân. Di động đó đã bị hắn thiết lập chế độ từ chối cuộc gọi, trừ khi hắn cho phép, nếu không, bất cứ kẻ nào muốn nhắn tin hay điện thoại cho cô khi liên lạc cũng sẽ bị chắn sóng.

Hắn không muốn bất cứ ai quấy rầy Lỗ Như Hoa, nhất là Dạ Nhiên.

Sau khi khoa kiến trúc xác định số người tham gia, Lý chủ đài còn tra lịch riêng, chọn ngày xuất phát tốt theo quan niệm phong thuỷ. Theo lý luận của anh ta, phong thuỷ, lịch loại này lịch nọ, là nhất định phải tin, nhất là những người học kiến trúc, nhất định phải đem chúng lưu lại thành di sản kế thừa. Cái đó và khoa học không hề mâu thuẫn.

Đối với chuyện này, mọi người chỉ trợn trắng mắt đáp lại.

Kinh phí du lịch ngoại khoá cực kỳ dư dật. Vé xe lửa cũng mua loại giường nằm, mỗi người một ngày còn được phát ba mươi đồng tiền cơm, mọi người gom tiền ăn chung, chỉ cần đỡ hao phí, ăn no là đủ.

Chủ đề trước khi đi du lịch là khảo sát dân cư vùng duyên hải đông nam, Lỗ Như Hoa đã tra rất nhiều tư liệu, cũng tìm những hình ảnh, nhưng dù thế nào cũng không bằng trực tiếp đến tận nơi đi thăm như vậy tới có lực đánh vào, quả nhiên là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Nếu Lỗ Tự Ngọc cũng ở đây thì thật tốt.

Di động Văn Sơ đưa Lỗ Như Hoa quả nhiên là có tác dụng. Trên cơ bản sáng sớm mỗi ngày, trưa, chiều, Văn Sơ đều gọi tới vào đúng giờ cố định, đôi khi Lỗ Tự Ngọc cũng ở đó, cũng cười nói với chị vài câu.

Nhìn vài lần, sắc mặt Lỗ Tự Ngọc tốt hơn nhiều, còn có vẻ có da thịt hơn, Lỗ Như Hoa dần dần yên tâm.

Có điều, khi trò chuyện cũng gặp phiền phức, như vào buổi trưa, nếu thấy trên điện thoại xuất hiện bóng dáng Tiếu Thanh, Văn Sơ sẽ tỏ vẻ ghen tuông. Tiếu Thanh cũng mấy lần đùa ác, khi Lỗ Như Hoa đang nói chuyện cậu ta sẽ theo sau cô, cố tình ẽo ợt đi ngang qua. Cuối cùng, hành vi xấu xa bị bạn học nghĩa hiệp Hạ Thịnh ngăn lại vài lần, cũng ra lệnh « cưỡng chế » cậu ta an phận thủ thường.

Lỗ Như Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, hết chỗ nói cả Tiếu Thanh và Văn Sơ.

“Văn Sơ, sau lưng em là biển rộng, bên kia biển là Philippines đó, chắc anh chưa từng đến đó đâu nhỉ, hì hì.” Lỗ Như Hoa cầm di động, cười với màn hình.

Văn Sơ đang ở phòng vẽ tranh, nghe cô nàng khoe khoang chỉ cười nhạt, “Có bản lĩnh em vượt biển thử xem.”

“cái đó gọi là nhập cư trái phép, hừ, chờ tranh vẽ của Tự Ngọc sau này đo ly tính tiền, nó sẽ mời em du lịch vòng quanh thế giới, em không thèm nhập cư trái phép.” Lỗ Như Hoa huơ tay.

Văn Sơ cười cười một cách cam chịu, hỏi tiếp: “Định đi đâu nữa?”

“Đi Hải Bình.”

“Hải Bình?” Văn Sơ lộ vẻ do dự, “Nghe tên quen quá, nghe ở đâu rồi ta......”

“ Lỗ Như Hoa, đi thôi!” Cách đó không xa, Hạ Thịnh giơ tay ngoắc Lỗ Như Hoa, nhóm của cô đã xuất phát.

“Ừ, đi ngay!” Lỗ Như Hoa đáp lại, cười với Văn Sơ, “Buổi tối lại nói tiếp nha, em phải đi Hải Bình.”

“Gặp em sau.” Văn Sơ rầu rĩ cúp điện thoại, Lỗ Như Hoa đi đã một tuần, thế nào mà mỗi lần gọi điện nói chuyện đều làm cho hắn cảm thấy bối rối lo lắng, rất muốn lôi cô từ điện thoại ra với hắn.

Làm sao mà được? Càng yêu càng khổ, càng yêu càng chết, nghĩ đến điệu bộ cuả diễn viên họ Lỗ, Văn Sơ không kìm được nụ cười.

Đến Hải Bình tham quan, chủ yếu vì khoa kiến trúc muốn tham quan một kiến trúc đặc sắc của địa phương, chòi canh. Hải Bình là vùng duyên hải đông nam nổi tiếng, quê hương của những kiều bào, vị trí hiểm yếu, trong lịch sử từng là địa điểm phòng thủ trên biển quan trọng. Tuy mùa xuân ở duyên hải đông nam không lạnh lắm, nhưng gió biển rất lớn, vào buổi tối càng dữ dội.

Khoa của Lỗ Như Hoa tới vào buổi tối, ngồi thuyền đi trên biển. Gần đến bờ, toàn bộ sinh viên đều tò mò nhìn ra cửa sổ ngoài mạn tàu, bến tàu đèn đuốc sáng trưng, càng làm nổi bật quang cảnh đông nghìn nghịt bên trong. Sóng biển đen như mực, thật ra không lớn lắm, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mờ mịt.

Thuyền vào bến, những người trên thuyền vội vàng vịn cầu thang đi xuống, cách bến tàu đến chỗ có đèn sáng còn một đoạn nhỏ, ở giữa phải đi qua một tấm ván sắt lắc lư được treo lưng chừng cách mặt nước vài phân. Sinh viên khoa kiến trúc đều đeo túi du lịch hoặc mang theo vali, cẩn thận nắm dây treo t