
/i>" một cách tự nhiên khiến Lương Hoà hơi sửng sốt
ngạc nhiên, cô mỉm cười: "Đừng xưng hô như vậy, hai
chúng ta cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu, cứ gọi tôi là Lương Hoà thì được
rồi."
Lý Gia lần đầu tiên nhìn thấy Lương Hoà cười, ngây cả
người ra, sau lúc ngạc nhiên thì gượng gạo nói: “Vậy
cũng được."
Nhiệm vụ lần này của Lương Hoà so với lần trước
đơn giản hơn nhiều lắm. Cô được giao cho viết bài về công ty Khoa học Kỹ thuật
Húc Dương trong thành phố. Đây là một công ty gia đình đã có thâm niên hai mươi
năm trong ngành khoa học kỹ thuật. Bởi vì sắp tới Húc Dương sẽ tổ chức mừng hai
mươi năm ngày thành lập, cho nên những Nhật báo hằng ngày của thành phố mấy hôm
nay thường xuyên đưa tin đăng bài và ảnh về công ty này. Mức độ rầm rộ của sự
kiện này khiến cho dư luận không tránh khỏi việc thắc mắc về lí lịch thần bí
của vị Tổng giám đốc Húc Dương - Chu Cánh.
Những việc làm và hành động của Chu Cánh trong giới
kinh doanh thường ít khi khoa trương rầm rộ, ông chú trọng sự đơn giản và hiệu
quả thực tiễn trong từng việc làm. Từ khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp ông đã
tuyên bố không nhận sự phỏng vấn của giới báo chí hoặc phóng viên truyền hình.
Người ta chỉ biết công ty của ông hoạt động có hiệu quả, còn hoạt động ra sao
để được hiệu quả thì công chúng không hề được biết. Nay nhân vì sự kiện hai
mươi năm thành lập công ty, lại bị cánh báo chí thường xuyên phóng bút rầm rộ
làm phiền như thế, Chu Cánh cũng cảm thấy cực kỳ phiền toái, vì thế bèn trao
quyền cho Pioneer chịu trách nhiệm viết tự truyện cho ông.
Lương Hoà xắp xếp lại tập giấy tờ công văn trong tay,
hỏi Lý Gia: "Chuyện này cũng là ý của
Tổng biên tập phải không?"
Lý Gia đáp: "Hình như
không phải thế, nghe trưởng phòng Lý nói từ lúc Toà báo chúng ta phỏng vấn
Diệp Tán tướng quân thành công xong đến giờ cũng chưa phỏng vấn thêm được
trường hợp nào nữa. Không biết lần này phỏng vấn Chu Cánh có tăng thêm số lượng
ấn bản phát hành hay không."
Lương Hoà không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, dù sao
chuyện của Diệp lão là do cô phụ trách làm từ đầu tới cuối. Lý Gia lại cười rất
vui vẻ nói tiếp: “Tuy nhiên Tổng giảm đốc của công ty Húc
Dương cũng không phải ai muốn phỏng vấn là phỏng vấn được, nếu có thể thành
công với ông ta cũng là công lao rồi, có khi còn được thưởng lớn nữa ấy chứ.
Chu Cánh trước giờ không nhận báo viết phỏng vấn, nay nếu Tạp chí mình xuất bản
bài về ông ta chắc chắn sẽ bán được số lượng lớn."
Thưởng ư? Lương Hoà cảm thấy run lên, nhớ tới cái trâm
cài áo màu xanh kia. Từ lần trước cô đeo đi dự tiệc về sau cũng chưa sờ tới
thêm lần nào nữa. Mỗi lần nhớ tới cái trâm đó cô lại có cảm giác vướng vất ở
trong long không giải thích được, cảm thấy nó không phải là một món đồ trang
sức bình thường mà càng giống như một bí mật nhỏ vô cùng trân quý.
Cô nhìn tập tài liệu trong tay, lặng lẽ cười.
Tàu hoả nổi lên một hồi còi dài, xình xịch giảm dần
tốc độ rồi dừng lại, chỉ một lát sau đầu tàu vốn màu xanh đậm đã bị từng
màn từng màn tuyết rơi xuống phủ trắng xoá. Bắt đầu từ lúc bọn họ lên tàu đi
Nội Mông Cổ thì tuyết đã rơi, mới đầu chỉ là những bông hoa tuyết nhỏ li ti li
ti, sang tới tối hôm qua đã rơi dày hơn nhiều lắm. Khi bắt đầu tiến dần vào
thảo nguyên thì đường càng ngày càng khó đi dần, tuyết lại rơi nhiều, vì
thế sau khi xuống tàu chuyển sang di chuyển bằng xe, Quân khu hạ lệnh lái xe phải
tranh thủ đến thị trấn Chu Nhật Hoà thuộc địa phận kỳ Tô Ni Đặc Hữu (1) một
cách nhanh nhất có thể, trước khi tuyết rơi dày hơn phải đến được căn
cứ diễn tập.
Đa số các chiến sĩ trên vai đều đeo ba lô cùng hành
trang đứng tập hợp, xếp hàng chờ lên xe. Một vài người tỏ vẻ bất mãn với việc
này, tuy không dám biểu hiện rõ ra nhưng vẫn tỏ vẻ không an phận, nhỏ giọng
than thở cùng đồng đội trong hàng ngũ. Những người khác liếc mắt nhìn họ
qua một lần rồi lại tiếp tục tập trung vào việc của mình, không chú ý đến
bọn họ thêm nữa.
Các đội trưởng đột xuất bị tập hợp hội ý từ trước, phó
đoàn trưởng Nhạc Khải giờ phải thay Cố Hoài Ninh cai quản cả đội. Lúc
này anh thấy doanh trưởng doanh Một - Trương Văn đứng ở hàng đầu tiên của doanh
Một với dáng vẻ uể oải xiêu vẹo thì nổi giận. Vốn bình thường mỗi lần nhìn vẻ
kiêu ngạo vênh váo của Trương Văn anh đã không vừa mắt, suốt ngày ra vẻ ta đây
con ông cháu cha, không cần làm gì cũng được thăng quan tiến chức. Nhạc Khải
không kiêng nể gì nói thẳng: "Doanh trưởng Một, cậu cho
đội ngũ sắp xếp chỉnh tề lại để chuẩn bị lên xe xuất phát!"
Trương Văn nghe vậy thì không được thoải mái cho lắm.
Anh ta vốn dĩ không muốn tham gia tập trận lần này, cũng đã gọi điện về nhà nhờ
ba mình tác động hộ, nhưng ba anh ta không đồng ý, nói nên đi để học hỏi thêm
kinh nghiệm, nếu có thể thì tranh thủ lập công sau này cũng có thêm lý do để
thăng chức, miễn việc bị người ta gièm pha ra vào. Vì thế nên Trương Văn đành
phải đi Nội Mông Cổ. Không ngờ không được ngồi xe đàng hoàng mà phải ngồi xe
thùng kiểu này, trong lòng vốn đã bực bội lạ