
hững lời
này sao?
Ji Hyeon nhìn Taek Gi, không hiểu cảm giác lạ lùng
của cô lúc này là xúc động hay gì nữa.
“Khi anh tưởng em uống nông dược, anh thấy mọi thứ như
tối sầm lại. Mắt anh chẳng trông thấy gì nữa, lòng anh thì run rẩy.”
Dường như Taek Gi vẫn còn run đến tận giờ nên thở
hắt ra một hơi dài.
“Ở lễ hội, khi em lên hát... anh nhìn em không hề
chớp mắt, dù chỉ là một giây.”
Trước mắt Taek Gi hiện lên hình ảnh Ji Hyeon đang đứng
trên sân khấu với gương mặt khả ái, Ji Hyeon vừa hát vừa nhảy một
điệu nhảy rất dễ thương.
“Khi Ji Hyeon dang cánh tay về phía anh... lần đầu tiên
anh mới biết cảm giác có luồng điện chạy qua là thế nào.”
Lúc này đây, Taek Gi thì thầm, nét mặt như thể bị
luồng điện cực mạnh chạy qua người. Ji Hyeon đã cảm nhận được từng
lời Taek Gi nói, sự chân thành của anh, một cách trọn vẹn.
Hôm ấy trên sân khấu, Ji Hyeon thật sự đã dang tay về
phía Taek Gi. Khi hát cô nhìn thấy anh, để khiến từng bước đi nhịp
nhàng Ji Hyeon chỉ có cách dang rộng đôi tay. Đó khôn phải hành động
có ý nghĩa đặc biệt. Cũng không phải cô muốn bộc lộ tình cảm với
Taek Gi. Bởi khi ấy Ji Hyeon chưa có cảm xúc đặc biệt với anh. Thế
nhưng giờ đây, Ji Hyeon đã cảm nhận được. Cô không hề biết mình đã
hướng về Taek Gi tự lúc nào, và đang ấp ủ một thứ tình cảm đặc
biệt với anh. Nghe lời bày tỏ của Taek Gi, Ji Hyeon giờ đã hiểu. Cô
nhìn Taek Gi trìu mến.
“Ngày hôm ấy, sau khi mình ăn cơm ở nhà hàng, trên
đường về, do quá yên tĩnh nên em đã ngủ thiếp đi. Thấy em làm việc
cực nhọc rồi lại ngủ thiếp đi. Thấy em làm việc cực nhọc rồi lại
ngủ vạ vật như thế, anh xót xa lắm. Anh đã dừng xe lại, định lấy
tấm chăn mỏng đắp cho em, lúc ấy em lại đột nhiên ngả đầu vào lòng
anh.”
“Có chuyện đó ạ?”
“Ji Hyeon ngủ nên không biết.”
“Vâng, em không biết.”
“Lúc đấy, đầu em chạm vào ngực anh... anh cứ ngỡ
ngực anh sắp nổ tung.”
“Sao ạ?”
“Lồng ngực anh, trái tim anh...”
Taek Gi nói hết một hơi, Ji Hyeon cũng thở hắt. Hai
người đều có cảm giác như bị nghẹt thở từ lâu.
“Anh đang bày tỏ tình cảm với em đấy sao?”
“Cũng gần như là vậy.”
Taek Gi nói, mặt đỏ ửng.
“Khi đi Tae Gu, anh không làm được việc gì ra hồn. Anh
cũng không nghe thấy đội nghiên cứu bảo anh phải làm gì cả, anh chỉ
nghĩ đến chuyện gọi điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
Ji Hyeon biết nhưng vẫn hỏi. Một sở thích oái oăm,
biết rõ rồi nhưng vẫn muốn hỏi lại.
“Anh muốn gọi cho Ji Hyeon mà. Anh muốn nghe giọng em
suốt đêm.”
Taek Gi tiến lại gần hơn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay
Ji Hyeon.
“Khi nghe được giọng Ji Hyeon... anh thấy mình thật hạnh phúc.”
“Nếu đến mức đấy thì tình yêu sâu đậm lắm rồi.”
Nghe Ji Hyeon nói xong, Taek Gi gật đầu.
“Nghe em bảo ngày mai nhất định anh phải về sớm, anh
không thể chịu đựng được hơn nên đã chạy về ngay. Về rồi, thấy em
nằm ngủ trong phòng anh, anh đã thấy như phát điên lên vậy.”
“Vì sao?”
“Vì anh yêu em, yêu em rất nhiều. Anh đã thể hiện
không đúng cách phải không, anh yêu em cứ như sắp điên lên.”
“...”
Không hiểu sao nước miếng liên tục ứa ra, lại nuốt
nước bọt đánh ực.
“Nếu anh cầu hôn em... em có chấp nhận không?”
“...”
“Em từ chối à?”
“Em không biết nữa.”
Ji Hyeon căng thẳng nói.
“Em không biết.”
Đó là một câu trả lời vô cùng thật lòng. Khi nghe
Taek Gi bày tỏ tình cảm, lòng Ji Hyeon cũng rung động và xao xuyến y
như anh, nhưng cảm giác này có thực sự đủ để trở thành tình yêu hay
không, và có đủ lớn để hai người tiến đến hôn nhân hay không, thì Ji
Hyeon vẫn chưa thể khẳng định được. Vậy nên thật khó khăn, thật nan
giải. Không phải chỉ với mỗi chàng Taek Gi, mà với vô số thứ khác Ji
Hyeon cũng do dự như thế. Vườn nho vốn là kế hoạch của bố mẹ, sau
khi Ji Hyeon được nhận rồi thì phải bán ngay để quay về Seoul, sống
một cuộc sống sung sướng. Còn cuộc sống ở nông thôn là nằm ngoài dự
định. Bức tranh hiện lên trong đầu Ji Hyeon chưa thật rõ nét, cô cũng
không biết mình đang phân vân vì những lí do nào khác nữa. Đương nhiên
nếu cô chấp nhận lời cầu hôn của Taek Gi chỉ đơn giản vì một nụ hôn
thì thật nguy hiểm.
“Anh hiểu rồi, em chưa có tình cảm với anh. Anh biết
em vẫn còn thích anh Tae Oh...”
“Không phải vậy đâu. Không phải vì em còn thích anh
Tae Oh đâu.”
Đúng vậy, Ji Hyeon tuyệt đối không phân vân vì mối
quan hệ với Tae Oh, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Em có chút tình cảm nào với anh không?”
“Em... em cũng không
biết nữa.”
Ji Hyeon nói một cách khó khăn.
“Anh hiểu rồi.”
Taek Gi quay đi vơ