
hiến họ có cơ hội trở thành tỷ phú thì cũng vẫn vậy. Không
phải họ không biết tính toán, nhưng vì đã nặng tình rồi, có lẽ người ông giao đất lại cho em cũng như thế đấy.”
Anh Tea Oh vẫn như xưa, bất kể mình có mệt mỏi thế nào, cảm thấy
thiệt thòi ra sao, anh vẫn luôn cổ vũ mình nghĩ đến những điều tốt đẹp.
“Nếu em được thừa hưởng đất rồi, em sẽ bán đất lên Seoul chứ?”
“Em vẫn chưa biết nữa. Ông sẽ xem khả năng làm vườn của em đến đâu,
nếu thu hoạch tốt ông sẽ cho đất, bằng không chưa biết chừng ông lại
không cho… Nói thực, bây giờ mà bỏ đi thì tiếc quá.”
“Tiếc chứ, dĩ nhiên rồi. Vận may không đến thường xuyên đâu, cả đời có khi chỉ có một lần cho nên em đừng bỏ lỡ!”
“Dĩ nhiên em không muốn bỏ lỡ rồi, nhưng em cũng không muốn làm vườn.”
“Thế à, việc này anh hiểu. Anh ngày nào cũng nghe cấp trên than phiền như chết đến nơi rồi, thực sự không thể chịu đựng hơn được. Nhưng nếu
đột nhiên bảo anh về quê làm nông, mặc dầu biết rằng làm nông sẽ ít áp
lực hơn nhiều so với công việc hiện tại thì anh chắc sẽ vẫn không làm.”
“Được nói chuyện thoải mái với anh thế này thật là thích.”
“Ừ, anh cũng thế. Hồi học đại học, mình có biết đất đai là gì đâu mà
bây giờ lại nói về vấn đề này, cũng không rõ là do tuổi tác hay do đã
khôn lớn lên nhiều rồi.”
“Anh có người yêu chưa ạ?”
Ji Hyeon rụt rè hỏi, thâm tâm mong rằng anh sẽ trả lời là chưa có.
“Người yêu…”
Tae Oh vừa đáp lời thì bỗng di động của Ji Hyeon hiện lên tín hiệu có cuộc gọi đến.
Chết tiệt, ai thế nhỉ?
“Anh Tae Oh à, em xin lỗi, em có điện thoại, anh chờ em chút xíu nhé.”
“Ok!”
Ji Hyeon thầm nhủ vô duyên vô cớ ai lại gọi vào những lúc như thế này cơ chứ, đoạn liền nhấn nút nghe.
“A lô?”
“Tôi Chang Taek Gi đây.”
“Anh Taek Gi.”
Anh chàng này sao không ngủ mà lại gọi điện cho mình thế.
“Đặt vé sáng mai lúc 7 giờ 40 phút có được không?”
“À, vé tàu ạ? 7 giờ 40 phút?”
“Sớm quá à?”
“Không, nhưng mà có vé nào đi sớm hơn nữa không? Vì giờ đó là giờ đi làm nên đông lắm.”
“Thế à? Có vé lúc 5 giờ 50 đấy.”
“Vậy anh đặt vé đó giúp tôi nhé.”
“Đi như thế có sớm quá không?”
“Thì tôi đi taxi là được mà.”
“Taxi có nguy hiểm không đấy?”
“Taxi thì có gì mà nguy hiểm chứ. Anh đặt vé lúc 5 giờ 50 phút giùm tôi đi.”
“Tôi biết rồi, đợi tý đã.”
Tiếng gõ bàn phím có thể nghe rõ qua điện thoại.
“Tôi đặt vé rồi, cô ghi lại số nhé. Mã số hội viên của tôi ấy.”
“Đợi tôi tý.”
Ji Hyeon vội tìm giấy nháp rồi nghe Taek Gi đọc số để ghi lại.
“Khi cô đọc số thì người ta sẽ đưa vé cho cô. Tôi làm xong mọi thủ tục rồi nên cô khỏi phải trả tiền.”
“Tôi cũng có tiền mà. Khi tôi về Seoul, anh Taek Gi đã trả tiền giúp tôi rồi còn gì.”
“Ngoài taxi ra không còn xe nào khác sao?”
“Giờ đấy tàu điện cũng chưa chạy. Đi taxi không sao đâu mà.”
“… Tôi biết rồi. Mai gặp!”
“Tôi đến Kim Cheon rồi sẽ ra vườn ngay.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Ji Hyeon ngắt cuộc gọi với Taek Gi, nhét mảnh giấy ghi lại mã số hội viên rồi nhanh chóng nhấn nút nghe máy.
“Anh đợi lâu không ạ?”
Tít… Tít… Tít…
Ji Hyeon thở hổn hển nói nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy. Không biết Tae Oh không đợi được nên cúp máy hay muốn ngắt khéo, nhưng cuộc nói
chuyện với Tae Oh đã dừng lại như thế. Ji Hyeon phân vân không biết có
nên gọi lại hay không, nghĩ rồi lại thôi. Bởi lẽ nếu làm vậy thực giống
như cô đeo bám anh. Ji Hyeon buồn bã bỏ điện thoại xuống, khẽ tiếng thở
dài.
“Anh ấy là người tốt nhưng mà…”
Cô ám chỉ Tae Oh.
“Ôi, từ mai lại phải lao động khổ sai rồi.”
Cô ám chỉ việc làm ở vườn nho.
Nghĩ đến công việc nặng nhọc, Ji Hyeon có chết cũng chẳng muốn đi,
nhưng nghĩ đến lời mẹ bảo rằng mẹ đã tìm được việc ở siêu thị và công
việc đó cũng khá ổn thì có không đi cũng không xong. Ji Hyeon trở lại
với thực tế và quyết tâm thừa kế bằng được vườn nho, sau đó mang về trao cho mẹ.
Cô chìm vào giấc ngủ với hình ảnh của mình và Tae Oh cùng hoà vào trong bụi nho trĩu quả.
Ji Hyeon rời khỏi
cửa soát vế, đang đi bộ ra cổng chính thì xuất hiện một cái bóng bám theo cô,
đó chính là Taek Gi.
“Anh đến đây làm
gì thế?”
Ji Hyeon giật
mình hỏi với vẻ mặt thoáng chút mừng rỡ.
“Giờ này anh
không bận sao?”
“Không sao.”
Taek Gi chìa tay
như muốn mang đồ giúp Ji Hyeon, cô nói không cần, định không đưa thì Taek Gi
giật lấy túi xách của Ji Hyeon mang đi.
“Ông có biết tôi
quay lại không?”
“Tôi đã thưa với
bác rồi.”
“Tôi xuống sớm
hơn dự tính cho nên chắc ông không giận đâu nhỉ.”
Ji Hyeon nói làm
Taek Gi phì cười.
Tới bãi đậu xe
của ga Kim Cheon, Ji Hyeon leo lên xe tải, cô chợt phát hiện ra điều gì đó khác
lạ ở Taek Gi cho nên nhìn anh chằm chặp.
“Anh cắt tóc rồi
à?”
“Ừm.”
“Trông gọn gàng
đấy!”
“…”
“Anh năm nay bao nhiêu
tuổi nhỉ?”
“31 rồi.”
“Hơn tôi 5 tuổi.”
“… Ở Seoul cô có
chuyện gì vậy?”
“Đâu có gì.”
“Thế sao cô lại
khóc?”
“Tôi đâu có
khóc.”
Ji Hyeon thầm
nghĩ anh ta giả vờ không hay biết có hơn không, sao cứ hỏi mãi thế.
“Cô không muốn
xuống đây, nhưng lại bị bắt đi nên mới khóc phải không?”
“Không phải!”
Ji Hyeon tức mình
nói.
“Cô nộp đơn xin
nghỉ việc chưa?”
“Dạ?”