
.
La Tiểu Sanh để hành lý
xuống, nhanh chóng mở cửa ra, lần cuối cô tới đây cũng đã là chuyện của một năm
rưỡi trước rồi. Hôm nay dõi mắt nhìn lại, trên mặt bàn hay trên tủ gỗ đã tích
một tầng bụi thật dày, các góc nhà còn treo cả mạng nhện. Lúc ánh mặt trời
chiếu vào, xuyên qua mạng nhện thậm chí có thể thấy được cả bụi bẩn.
Bên ngoài quét dọn khá dễ
dàng nhưng ở trong phòng cùng gác xép thì thật là phiền toái, phải đem hết đồ
đạc dụng cụ ra mới có thể quét dọn được, hơn nữa từ nhỏ La Tiểu Sanh đã là
người chậm chạp, cô vừa thu dọn vừa nhớ lại quá khứ. Nếu thấy những đồ chơi hồi
bé, còn có thể loay hoay nghịch một lúc lâu. Đợi cả phòng thu dọn xong, mặt
trời cũng đã xuống núi.
“Mệt chết đi được!” Cô
đặt mông ngồi lên ghế, đột nhiên có cảm giác đói bụng. Nhớ tới trong túi có
bánh bích quy buổi sáng ăn còn dư, cô vội đi tìm nhưng không thấy vì thế liền
đổ hết toàn bộ đồ ở trong túi ra.
Ánh mắt bỗng nhiên đụng
vào một gói giấy màu trắng. “Đây là thứ gì nhỉ?”
La Tiểu Sanh cầm gói
giấy, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là hạt hoa hướng
dương đêm đó cô đã tiêu mất năm mươi đồng để mua hay sao? Vừa nghĩ tới, La Tiểu
Sanh lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Cô không phải là người
keo kiệt, nhưng thật sự là cô không giàu có gì. Đặc biệt với một người học mỹ thuật,
một thân một mình đến thành phố này, kinh tế càng ngày càng trở nên túng quẫn.
Nhớ năm đó cô không nghe theo lời khuyên của cha mẹ, cố ý lựa chọn con đường
này, là hăng hái như thế nào! Mang những giấc mơ, hoài bão giống như bao thanh
niên khác, trong đầu cô tất cả đều là tốt đẹp…
Song đã nhiều năm như
vậy, cô nuôi chí trở thành một đại họa sĩ trẻ giống như Van Gogh, Monet thì giờ
đây trở thành một cô gái thất nghiệp chỉ cần có thể bán ra một bức tranh là đã
cảm thấy hài lòng rồi. Vận mệnh đúng là đang đùa giỡn cô.
Thở dài một hơi, La Tiểu
Sanh bắt đầu mở gói giấy màu trắng trị giá năm mươi đồng kia ra.
Một lớp giấy, hai lớp
giấy, ba lớp giấy…
Đến lúc lớp giấy cuối
cùng được mở ra, La Tiểu Sanh chợt thấy buồn cười, một hạt hoa hướng dương trơ trọi
nằm ở giữa tầng tầng lớp lớp giấy trắng, thật sự là trào phúng nha.
Năm mươi đồng mới mua
được một hạt hoa hướng dương. Cô vừa bực mình vừa buồn cười, có có cảm giác
khóc không ra nước mắt, tóm lại tâm tình phức tạp đến cực điểm.
La Tiểu Sanh, mình nhất
định nhìn qua quá thiện lương cho nên rất hợp để người khác lừa gạt! Cô tự an
ủi mình như vậy, thuận tay đem đống giấy trắng cùng với hạt hoa hướng dương kia
ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhưng mới ném đi được một
lát, cô đã cảm thấy hối hận, dù gì cũng mua mất năm mươi đồng, ném đi thế này,
chẳng phải là ném đi năm mươi đồng hay sao? Thật sự là không đáng cho nên cô
lại ngồi xổm xuống, lấy hạt hướng dương từ trong thùng rác ra, đặt trên tay
quan sát tỉ mỉ.
Chỉ thấy một hạt hoa nhỏ
nằm gọn trong lòng bàn tay, tròn trịa, giống như một đứa bé. Ý nghĩ kỳ quái
xuất hiện trong đầu này làm cho Tiểu Sanh cảm thấy buồn cười, liền đối với hạt
giống kia trêu ghẹo nói, “Ta đem ngươi gieo vào đất, ngươi nên nở hoa ! Nếu
không năm mươi đồng của ta thật đúng là bị nước cuốn trôi rồi!” Cô vừa nói vừa
đúng lên, cầm lấy hạt giống hoa đi vào trong sân, dưới ánh chiều tà, đám đất ở
góc Tây Bắc nhìn qua có vẻ thích hợp.
Cô xới đất lên, đem hạt
giống thả vào bên trong, sau đó nhẹ nhàng lấp lại, rồi cầm cái xẻng lên san
bằng.Cô cảm giác hình như còn thiếu chút gì đó cho nên nhặt mấy cục đá mà để ở
xung quanh tạo thành một cái vòng đá nho nhỏ, giống như một hoa viên nhỏ vậy.
“Thấy thế nào? Giá
trị của ngươi xứng với năm mươi đồng rồi chứ?” Cô hài lòng, phủi phủi đất bám
trên người, đi vào phòng.
Đêm hôm đó, một cơn mưa
nhỏ tí tách tí tách rơi. La Tiểu Sanh nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ
được.
Cô nghe thấy ở ngoài
phòng, tiếng nước mưa đánh vào trên mái ngói rớt xuống mái hiên, mang theo
những thanh âm nhịp nhàng, giống như muốn đem tàn lưu lạnh lẽo của mùa đông từ
trong vách tường thật dày đuổi đi…
Cuộc sống cứ như vậy, một
ngày rồi lại một ngày trôi qua. Bắt đầu được mấy ngày, La Tiểu Sanh còn kiên
trì mỗi ngày tưới nước cho hạt giống giá trị năm mươi nhân dân tệ kia, sau đó
cô bắt đầu vẽ tranh, vẽ cảnh quê nên khắp nơi đều có thể thấy được cảnh vật để
vẽ, dần dần cô quên luôn cả việc đó.
Ở vùng quê, sắc xuân càng
ngày càng rõ rệt, là một loại cảm giác mộc mạc, tươi mát, đặc biệt đối với những
người đã quen sống ở thành phố như La Tiểu Sanh mà nói, thì đây tựa như một đôi
tay, trấn an nội tâm nôn nóng của cô. Cô bắt đầu thử từ bỏ Tần Phong.
Nhưng ai cũng biết muốn
quên một đoạn tình cảm dài năm năm có bao nhiêu khó khăn, mỗi khi đêm khuya
trog yên lặng, thanh vắng thì cô vẫn không chịu được mà lại nhớ tới Tần Phong,
nhớ tới anh đối xử với cô tốt như thế nào, nhớ tới hai người giống như anh em
thân thiết cùng nhau vượt qua những năm tháng kia, trong lòng tránh không được
có chút cảm thán. Nếu như khi đó cô làm cho Tần Phong không nhận ra những điểm
tốt của Giang Vân thì sa