
áng chốc, đột
nhiên cô cảm thấy chột dạ, cảm giác tội lỗi không ngừng dâng lên.
Chỉ sợ đối phương là một người điên nhưng dù sao đó cũng là một ông già, cứ đứng thế kia thì thật sự không thể nào không nói.
“Ông tới đây đi”. Cô
hướng ông cụ ngoắc ngoắc tay, ánh mắt mơ màng, “Cháu mua, năm mươi đồng đúng không?” Cô móc trong cặp
thật lâu, rốt cục lấy ra một tờ 50 nhân dân tệ mới tinh. “Đây! Năm mươi
đồng.”
Ông già nhận lấy tiền,
sau đó đem gói giấy trắng đang cầm trong tay nhét vào tay cô. “Cháu gái, hy
vọng cháu có thể biết thứ mình muốn là gì?”. Ông cụ vừa nói vừa chậm rãi xoay người rời đi.
Cô nhất định là điên rồi!
La Tiểu Sanh nói với mình như vậy nhưng lại bỏ ra tận năm mươi đồng để mua một gói hạt giống, đây cũng chính là tiền cô cực khổ bán tranh mới có được.
Thôi, thôi. Tối nay cái
gì cũng đã không bình thường. Bắt đầu từ lúc cô quyết định tham
gia hôn lễ của Tần Phong, cô chưa có lúc nào bình thường cả, so
với việc cô ngu ngốc đem tác hợp Tần Phong với Giang Vân thì bỏ năm mươi đồng ra mua một gói hạt giống có là gì. Cô tự an ủi mình như vậy, thuận tay đem gói
giấy trắng kia ném vào cặp da, sau đó lại bắt đầu mua bia…
La Tiểu Sanh rốt cuộc
quên mất, mình sao mà đi được khỏi quán cơm nhỏ đó, dù sao đợi đến lúc ý thức có chút rõ ràng thì cô đã ngủ ở bên trong căn hộ của mình, đầu tóc tán
loạn, quần áo xộc xệch, cả người đầy mùi bia.
“La Tiểu Sanh! Ngươi đúng
là một tiểu quỷnhát gan!” Cô hướng về hình ảnh của mình ởtrong gương hét to, cô nghĩ muốn khóc to một trận
nhưng là cô khóc không nổi. Từ nhỏ đến lớn, La Tiểu Sanh không cảm giác được mình là một
đứa bé kiên cường. Cô yếu đuối, nhát gan, không ngừng dao động nhưng cô chưa
từng khóc. Cũng không phải là bởi vì cô không muốn khóc mà do cho tới tận bây
giờ cô vẫn không biết phải làm thếnào mới có thể khóc được. Thậm chí cô còn hoài nghi mình không có tuyến nước mắt.
“Ông trời ơi! Tại sao hết lần này đến lần khác người đối với tôi không công bằng
như vậy? Tại sao?” Cô hướng ra ngoài cửa sổ hô to. Phía dưới là thành phố đông nghịt xe cộ, tiếng
còi xe ô tô lấn át hết cả tiếng kêu gào của cô.
“Cả nói cũng không cho tôi nói nữa…” Mắt của cô từ từ ảm đạm dần.
Từ lúc tốt nghiệp cho tới bây giờ, cô đã có đủxui xẻo rồi, không tìm được
công việc, tranh cũng không bán được, cuối cùng ngay cả trụ cột tinh thần duy nhất là Tần Phong cũng kết hôn. Cô
quảthật không biết còn ai có thể xui xẻo hơn mình?
“Về quê giải sầu đi”. Bạn tốt của cô, Sở Sởchính là người đã nói
những lời này.
La Tiểu Sanh tiếp nhận đề nghị của bạn, cái thành phố này không cần cô vậy thì cô rời đi…
Trốn tránh? La Tiểu Sanh
không nói rõ được, dù sao cô cứ như vậy lên chiếc xe bus duy nhất dẫn về quê. Con đường đất bùn, xóc nảy này cô đã bao nhiêu năm rồi không đặt
chân tới.
Cô mang theo bên người
chỉ một túi hành lý đơn giản, còn có cái bản vẽ đã đi theo cô suốt năm năm.
Phòng của cô ở quê là do bà ngoại đã qua đời để lại cho, bà ngoại lúc còn sống rất thương yêu đứa cháu gái này, thời thơ ấu của cô cơ bản cũng là trải qua trong cái thôn nho nhỏ này. Sau đó cô cùng cha mẹ lên thành phố, sau nữa do
công việc của cha mà nhà cô lại phải dời tới một thành phốkhác xa hơn nữa. Cô
đã ở cái thành phố xa xôi đó học tiểu học,
trung học, đến tận lúc thi đại học cô mới nhớ tới cái thành phố này.
Đến lúc cô thường xuyên
đến thăm bà ngoại thì bà đã già rồi. Ba năm sau, bà ngoại rốt cục ra đi, đem
tài sản duy nhất để lại cho cô.
Trên bờ ruộng, La Tiểu Sanh đi từng bước từng bước, đây vốn là mùa cỏ mọc xanh mơn mởn, cũng là mùa chim oanh bay lượn. Nơi này có thời thơ ấu quen thuộc nhất của cô, trong không khí của nơi này còn lưu lại hơi thở của bà ngoại. Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu không
khí trong lành của nông thôn, khuôn mặt tươi tắn hướng vềphía mặt trời mùa xuân
êm dịu.
La Tiểu Sanh, hãy bắt đầu
lại một lần nữa đi! Cô nói với chính mình như thế.
La Tiểu Sanh cẩn thận cầm
lấy chiếc chìa khóa đồng, phía trên dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của bà ngoại, tra chìa khóa vào lỗ khóa ở cánh cửa sắt. Cánh cửa này đã lâu rồi không được tu sửa,
sơn đỏ có chút tróc ra, rỉ sắt loang lổ từ phía dưới bò dọc lên trên, trông có chút thần bí.
Cùng với những tiếng kèn
kẹt vang lên, cửa từ từ mở ra. Thứ mà La Tiểu Sanh nhìn thấy đầu tiên là cái
ghế dựa cũ đã lung lay sắp đổ, được bày ở trong góc sân. Đó là cái ghế dựa bà
ngoại thích nhất, vào mùa hè khi vừa ăn cơm tối xong là bà ngoại đã ra ghế ngồi
hóng mát. Bà vừa nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, vừa kể chuyện xưa cho cô nghe.
Trong ấn tượng của cô, thanh âm của bà có thể làm cho người khác cảm thấy an
lòng…
Cô tới nơi này là để điều
chỉnh lại tâm tình, bằng cách nhớ lại ký ức tốt đẹp nhưng cũng mang theo sự
thương cảm nhàn nhạt. Cô vội đem ánh mắt rời đi, xách hành lý vào trong phòng.
Đằng sau cánh cửa gỗ,
không khí có phần cổ kính, giống như một cái hộp từ lâu đã bị bụi phủ đầy, bỗng
nhiên mở ra nên có thể dễ dàng thấy được những hạt bụi li ti từ bên trong trào
ra, giống như đang hoan nghênh cô tới