Pair of Vintage Old School Fru
Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323544

Bình chọn: 9.5.00/10/354 lượt.

, bất bình lên tiếng.

Ặc ặc, tôi nhủ thầm trong bụng: các bà các chị thân mến, đám côn đồ đánh người xưa nay đâu cần có lí do, huống hồ cái lí do mà họ đưa ra lại vô

cùng vô lí.

“Chàng trai à, cháu đừng lo, có bà đứng về phía cháu đây!”

Cuối cùng, ngay cả một bà lão tay chống gậy, hơn 80 tuổi cũng đứng ra bênh vực cho Nam Trúc Du.

Tôi không biết phải dùng cách gì để thể hiện tâm trạng của mình lúc này. Hu hu hu…bà cụ ơi, bà có thể đừng đứng ra giữa đường như vậy được

không, nguy hiểm lắm đấy!

“Các người…”

Đám côn đồ hung hãn đuổi theo Nam Trúc Du kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không biết

phải làm như thế nào.

“Đại ca…”

Đám đàn em lập tức đưa mắt cầu cứu đại ca của mình.

“Các vị, tên đứng đầu kia chính là tên cầm đầu đám côn đồ đấy, mọi người hãy báo thù cho chàng trai này đi!”, một tiếng hét giận dữ vang lên từ

phía đám đông.

Trong phút chốc, sách báo, truyện tranh, bút chì, cặp sách…các chị, các anh, ….tất cả mọi người đã bắt đầu hành động…

Tiếp theo sau đó là cà chua, trứng gà, trứng vịt, thịt gà, cá tươi, cua

bể…của các thím, các bà, các mợ cũng lần lượt lao như bay về phía đám

côn đồ.

“Chúng tôi không phải là côn đồ…Chúng tôi chỉ đến thử sự gan dạ của thằng nhóc kia thôi…”, tên cầm đầu gào lên.

Đáng tiếc là tiếng kêu của hắn chìm vào trong không trung. Rồi sau đó là đất đá, những nắm đấm, cả những cú đá…liên tiếp giáng xuống người

chúng.

Bộp…bộp…bộp….Cuối cùng, ngay cả những cây gậy trong tay các cụ ông, cụ bà cũng lần lượt giáng xuống.

Tôi cứng đờ người, không nói nổi nửa lời, đứng ngây người nhìn cảnh

tượng trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười trước “số phận” của

đám côn đồ.

“Các anh em, kẻ thù quá mạnh, mọi …”

Kẻ đầu tiên không chịu đựng nổi nữa chính là tên cầm đầu, toàn thân hắn

liên tiếp bị tấn công bởi cà chua, trứng gà, sách báo, đất đá, gậy

gộc…Cuối cùng chịu không nổi, hắn đành gào lên.

“Bốp” một tiếng, tên côn đồ chưa kịp gào đến chữ “người” thì một quả trứng gà bay vèo đến, rơi trúng vào miệng hắn.

“Ư…ư…ư…”

Cổ họng tên cầm đầu bị chặn lại.

“Mau chạy thôi, không diễn kịch được nữa rồi!”, đám côn đồ vừa gào thét vừa chạy tán loạn.

“Ha ha ha…”

Từ đám đông phát ra những trận cười hả hê, thích thú.

“Hú…hú…hú…”

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên gấp gáp.

“Mọi người chạy mau!”, lần này cho dù ông trời có không ra lệnh thì đám côn đồ cũng phải bỏ chạy.

Cửa ải thứ ba đã kết thúc với phần thắng thuộc về Nam Trúc Du. Mặc dù thắng lợi này có được là nhờ công của người khác.

“Thế nào, anh đã nói là sẽ giải quyết bọn chúng mà! Tiểu Vũ, anh sẽ

không để cho bất kì kẻ nào làm hại em đâu!”, sau khi đám đông giải tán,

Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi.

Tôi lặng yên không nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.

Vol 1. Nam Trúc Du không phải là bạn trai của tôi

Nếu như nói lần đầu tiên Nam Trúc Du chiến thắng là do gặp may thì

lần thứ hai cho thấy vận may của anh ấy rất tốt. Nhưng vấn đề là ở chiến thắng lần thứ ba…

Điều này cho thấy cái gì?

Sự chiến thắng của Nam Trúc Du không phải là may mắn, mà là nhờ thực lực.

Trong phòng khách của nhà họ Lâm, bố tôi mặc một bộ đồ màu đen, đang

ngồi khoanh chân trước mặt tôi và Nam Trúc Du, khuôn mặt cực kì nghiêm

túc khiến cho cả tôi và Nam Trúc Du cũng trở nên căng thẳng theo. Chúng

tôi yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, ngồi im chờ bố lên tiếng.

“Bây giờ, ta tuyến bố…”, một lúc lâu sau, bố tôi mới chịu lên tiếng,

chỉ có điều những từ mà bố dùng, cộng thêm cả giọng điệu trịnh trọng,

chậm rãi khiến cho tôi suýt bổ nhào xuống đất.

Sự mở đầu này sao mà giống như các lãnh đạo đang phát biểu vậy nhỉ?

“Ta tuyên bố…”, mắt liếc xem phản ứng của tôi, sau đó bố lại làm ra

vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nam Trúc Du chính thức trở thành bạn trai

hợp pháp, công khai của Lâm Xuân Vũ! Hai người có thể chính thức đính

hôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!”

Trước mắt lớn bé trong nhà họ Lâm, bố tôi hùng hồn tuyên bố.

Hai người có thể chính thức đính hôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!

“Cái gì?”, tôi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, hét lên, “Bố à, bố đang đùa đấy à?”

“Nhóc con, con thấy bố có giống như đang nói đùa không hả?”, bố trợn mắt nạt tôi, “Con tưởng bố rảnh rỗi bày trò lắm trò như vậy để làm gì,

chẳng phải là để giúp con xác định xem thằng nhóc này có đáng tin cậy

hay không à? Nếu như đã vượt qua được ba cửa ải rồi, đương nhiên bố đành phải công nhận thôi!”

“Nhưng mà, nhưng mà…”, nhưng mà Nam Trúc Du đâu có phải là bạn trai

chính thức của tôi, tôi và anh ấy sao có thể kết hôn được chứ? Nhìn ánh

mắt hào hứng của bố và nụ cười ấm áp như mùa xuân của Nam Trúc Du, những điều muốn nói như nghẹn lại trong cổ họng tôi, có cố gắng thế nào cũng

không thể nói ra thành lời được.

Híc…tôi sợ bố nghe xong câu này sẽ rơi vào trạng thái hụt hẫng, dẫn

đến rối loạn tâm trạng. Tôi càng sợ hơn nếu như sau khi nghe được câu

này, nụ cười trên môi Nam Trúc Du sẽ biến mất.

Tôi để tâm đến tâm trạng của anh, thích được nhìn thấy nụ cười của

anh, khôn