Teya Salat
Chàng Trai Năm Ấy

Chàng Trai Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324374

Bình chọn: 9.00/10/437 lượt.

ã có tình huống đột ngột như thế, sau này tốt nhất là không nên vận động quá độ nữa, để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn như thế này. Nếu lại lần nữa xuất hiện triệu chứng tim ngừng đập thì có thể từ bệnh tim cấp tính chuyển thành bệnh tim mãn tính, lúc đó sẽ rất phiền phức.”

Lời của bác sĩ khiến Tịch Văn Khiêm bớt lo lắng nhưng sau khi suy nghĩ lại nói: “Bác sĩ, con trai tôi từ tiểu học đã bắt đầu luyện tập nhảy sào, nó vô cùng thích môn thể thao này, liệu sau này nó còn có thể tiếp tục nhảy sào không?”

“Nhảy sào sao? Là môn thể thao chống một chiếc gậy trúc để nhảy qua một chiếc xà ngang cao mấy mét ư?” Bác sĩ kiên quyết lắc đầu. “Chắc chắn không thể nhảy nữa rồi, nếu bất nhảy đến giữa không trung, rồi trái tim lại có vấn đề, người cứ thế rơi xuống thì làm sao? Quá nguy hiểm, tuyệt đối phải cấm. Có thể đổi sang môn thể thao khác nhau như chạy bộ, bơi lội, đánh cầu lông….sẽ thích hợp với cậu ấy hơn.”

Ngoài những điều này ra, bác sĩ còn đặc biệt dặn dò gia đình phải chú ý đến vấn đề cảm xúc của cậu con trai. Ông nói tuổi trẻ đều rất mẫn cảm, thân thể xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như thế này cho thấy có gánh nặng về mặt tinh thần, khuyên bố mẹ cậu nhất định phải quan tâm, yêu thương cậu nhiều hơn.

Khi Tịch Văn Khiêm nặng nề lê bước đến phòng bệnh của con trai, Tịch Duệ Nam vẫn đang cố gắng hỏi mẹ xem có phải mình mắc bệnh gì đó không, cậu nhấn mạnh nhiều lần. “Con chẳng phải là loại nữ sinh gió thỏi qua đã ngã. Nếu như không có chuyện gì, con không tin là mình đang yên đang lành lại hôn mê bất tỉnh.”

Hạ Dung Phương bị cậu gặng hỏi sắp không giấu được nữa rồi, đúng lúc nhìn thấy chồng đi vào, bà cầu xin giúp đỡ, nói: “Văn Khiêm, anh nói chuyện với Nam Nam đi.”

Tịch Văn Khiêm biết Hạ Dung Phương muốn giấu con trai, không muốn tạo ra ảnh hưởng xấu về mặt tâm lý cho cậu, nhưng chuyện này không giấu nổi, bởi vì sau này không thể để cậu tiếp tục chơi môn nhảy sào mà cậu yêu thích nữa.

“Nam Nam, con nghe bố nói.”

Tịch Văn Khiêm nhắc lại nguyên văn lời của bác sĩ cho Tịch Duệ Nam nghe, ông gắng hết sức để nói nhẹ nhàng, bình thản: “Chỉ là vận động quá độ dẫn đến bệnh tim cấp tính, các chức năng của tim con vẫn bình thường. Sau này ngoài việc phải tránh vận động quá độ ra, còn lại không có gì khác so với người bình thường cả, đừng lo lắng, sức khỏe của con không có ảnh hưởng gì lớn cả.”

“Không thể vận động quá độ, vậy sau này con cũng không thể nhảy sào nữa đúng không?”

Tịch Văn Khiêm an ủi con trai: “Nam Nam, không sao cả, nhảy sào chỉ là một sở thích của con, nếu như không thể tiếp tục nữa thì tập một môn khác mà con thích là được.”

Tịch Duệ Nam trầm mặc, chẳng nói lời nào, trong sự trầm mặc có sự nặng nền như bị cả ngọn núi đè xuống.

Tịch Văn Khiêm biết con trai đang buồn, đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, rồi nói: “Nam Nam, con đừng buồn. Ngoài việc không thể nhảy sào, bác sĩ nói những môn thể thao như chạy bộ, bơi lội, cầu lông, con vẫn có thể tham gia binh thường. Cuộc sống của con sẽ không quá khác biệt trước kia.”

Tịch Duệ Nam ngước mắt lên chăm chú nhìn bố mình, hỏi: “Bố, ngoài việc không thể nhảy sào, cuộc sống của con ở những phương diện khác vẫn có thể giống hệt như trước kia sao?”

Bị con trai dùng ánh mắt trong suốt chỉ có ở tuổi thiến niên kia chăm chú, Tịch Văn Khiêm đột nhiên hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của cậu. Tịch Duệ Nam hy vọng cuộc sống vẫn có thể giống hệt như trước đây, bố mẹ yêu thương nhau, gia đình viên mãn, không có người thứ ba đến phá hoại.

Trái tim thắt lại, từ góc độ của người đàn ông, Tịch Văn Khiêm không nỡ bỏ Phạm Na, nhưng khuôn mặt trắng xanh và ánh mắt hy vọng của con trai đang nằm trên giường bệnh đã đánh thức trách nhiệm của một người làm bố trong ông. Nên lại một tiếng thở dài, ông dứt khoát gật đầu, nói: “Có thể, Nam Nam, cuộc sống của con sẽ giống hệt như trước đây. Bố và mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc con.”

Tịch Duệ Nam nở nụ cười, nhiều ngày như vậy rồi, đây là nụ cười đầu tiên của cậu. Khóe miệng hơi nhếch lên, nó là một nụ cười nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trời xuyên qua màn sương dày đặc trong ngày đông.

Hạ Dung Phương hiểu ẩn ý trong cuộc nói chuyện của hai bố con, bà vô thức liếc nhìn chồng mình một cái, vừa khéo bắt gặp ánh mắt ông, vẻ mặt của hai người đều vô cùng phức tạp.

Sau khi kết quả chuẩn đoán bệnh tim cấp tính của Tịch Duệ Nam được giáo viên thể dục và bác sĩ của trường mang về, chẳng mấy chốc toàn trường đều biết, bất luận là học sinh hay giáo viên, người người đều kinh ngạc chẳng hiểu ra làm sao.

“Không phải chứ, Tịch Duệ Nam cũng mắc bệnh tim ư?”

“Thật là chẳng thể nào ngờ được, cao thủ vận động như cậu ấy cũng mắc bệnh tim sao?”

“Đúng vậy, Tịch Duệ Nam làm sao lại mắc bệnh tim được chứ, có nhầm không đấy, hay là bệnh viện chuẩn đoán nhầm rồi?”

“Chuẩn đoán nhầm cái đầu cậu ấy! Tim cũng đã ngừng đập rồi còn có thể chuẩn đoán nhầm hay sao, cấp cứu được cơi như là cậu ta mạng lớn rồi.”

Trong phòng học của lớp năm khối mười, các học sinh vô cùng kích động, người người bàn tán, tiết truy bài sáng đều nói về chuyện