The Soda Pop
Chàng Trai Năm Ấy

Chàng Trai Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

đi qua ranh giới giữa sống và chết, giờ đây cô giống như được tái sinh một lần nữa. Tất cả những chuyện trước đây, cô không còn cố chấp cố hận, cũng không còn yêu thương cuồng nghiệt, không còn tổn thương canh cánh trong lòng. Thôi thì cứ để chuyện cũ mặc cho gió cuốn đi.

Cách một cánh cửa nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tịch Duệ Nam, cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau năm sáu tuổi, tiếng cười của anh trong trẻo, lảnh lót giống như chiếc kèm trumpet. Khi đó anh cho cô ăn một viên kẹo màu xanh tròn vo, tiếng cười trong sáng. ‘‘Kẹo bạc hà, lạnh thấu tim.’’

Chín năm sau lại tương phùng, đêm đông lạnh lẽo đó, lời thổ lộ cuối cùng, anh nhìn cô, giọng cất lên giống như bánh răng gỉ sét, khản đặc, khô khan: ‘‘Bạc Hà, cậu khiến tôi lạh thấu tim.’’

Mà cô lườm lại anh, nghiếm răng nghiến lợi. ‘‘Như nhau cả thôi.’’

Lần trùng phùng thứ ba này, bọn họ vẫn khiến đối phương cảm thấy lạnh thấu tim.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Bạc Hà đột nhiên cảm thấy muốn rơi nước mắt. Có phải ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên vào năm sáu tuổi đó, vận mệnh đã đưa ra dự báo trước – dùng một viên kẹo bạc hà để dự báo cuộc gặp gỡ của hai người họ đã được định sẵn, sẽ khiến cả hai đều lạnh thấu tim?

Từ ngoài cửa truyền đến câu nói cuối cùng của Tịch Duệ Nam. ‘‘Được rồi, dù sao Bạc Hà cũng đã quên tôi rồi, vậy sau này tôi sẽ không làm phiền cô ấy nữa.’’

Bước chân ngoài cửa xa dần, Quý Phong đẩy cửa bước vào, Bạc Hà cuộn người thu mình trong chăn giả vờ ngủ. Trên mặt lại thấy lành lạnh, từng hàng nối từng hàng, lạnh như vậy, sao mà lạnh như vây, rất rất rất lạnh ...

Một hồi kết không lời, tình yêu đến như sao chìm trăng lặn. Cô và anh được chú định phải chia lìa trong biển người mênh mang, trong thế giới của cô, anh chưa từng quay lại; giống như vậy, trong thế giới của anh, cô chỉ là một người qua đường.

Anh đã từng đến thế giới của em, nhưng ... cuối cùng lại thê lương rời đi. Từng yêu thương nhau dịu dàng; cũng từng thù hận mãnh liệt; đã từng hạnh phúc ngọt ngào; cũng đã từng tổn thương đau đớn ... cuối cùng hai bên để lại một bóng lưng buồn bã đau thương.

Tạm biệt, Tịch Duệ Nam – không, không phải là tạm biệt, mà sẽ vĩnh viễn không gặp lại, em và anh đã không cần gặp lại nữa rồi.

Chia lìa rồi, Tịch Duệ Nam ... Sông Cẩm mênh mang, xa chàng đằng dặc(1)

(1) Câu này xuất xứ từ Quyết biệt thư của Trác Văn Quân gửi cho Tư Mã Tương Như

Ý thu càng lúc càng nồng, mặt trời không còn oi nóng khó chịu nữa, gió bắt đầu mát mẻ như nước, đầy đường lá xanh đổi sang chiếc áo mới màu vàng đỏ, cảnh sắc đẹp đẽ như tranh.

Hội thao mùa thu của trường Quý Vân đã bắt đầu, cô bé ngày ngày đi cổ vũ cho nhóm vận động viên trong lớp, về đến nhà còn là phát thanh viên sau trận đấu, tường thuật tất cả những sự việc thú vị trên san thi đấu một cách sinh động.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn tối, cô bé nhét đầy đồ ăn vào miệng mà vẫn hưng phấn nói không ngừng: ‘‘Oa, mọi người có biết Hạ Lôi chạy ngắn một trăm mét mất bao nhiêu giây không? 11 giây 25, thực sự là tốc độ như bay, quá lợi hại; ném lao thì Lỗi Siêu kia rất thú vị, ném vượt xa ngoài dự liệu, suýt chút nữa thì trúng một giáo viên tự cho rằng mình đã ở cự ly an toàn, dọa cho thầy ấy ôm đầu bỏ chạy, bọn con cười gần chết; buồn cười nhất là người thi đấu nhảy sào ...’’

‘‘Khụ khụ khụ ...’’ Quý Phong ngồi đối diện em gái đột nhiên lớn tiếng ho. Sau khi Bạc Hà xảy ra chuyện, anh và An

Nhiên tiếp xúc khá nhiều, từ cô ấy biết được tất cả mọi chuyện về Tịch Duệ Nam. Nhảy sào một thời là môn thể thao thế mạnh của cậu ấy trên sân vận đông, nên sợ Bạc Hà nghe sẽ nhớ lại chuyện gì đó.

Quý Vân tuy không hiểu gì nhưng rất nhanh ngậm chặt miệng. Hà Uyển cũng đã nghe Quý Phong kể một số chuyện của Tịch Duệ Nam, lập tức cảnh giác nhìn mặt Bạc Hà. Cũng may, cô dường như không hề bị khuấy động, vẫn rất bình thản. Vừa ăn cơm vừa tiện miệng nói: ‘‘Quý Vân, trường học bọn em chọn mấy ngày này mở hội thao là đúng rồi, thời tiết rất mát mẻ.’’

Nói chủ để về thời tiết là an toàn nhất, bảo đảm nhất. Hà Uyển nhanh chóng phụ họa: ‘‘Đúng vậy, đúng vậy, sắp tới nghe nói là có gió biển thổi vào đại lục, cho nên mấy ngày này thời tiết rất mát mẻ.’’

Quý Trạch Đồng gật đầu phụ họa: ‘‘Ừ, thời tiết mấy ngày này thực sự rất mát mẻ.’’

Quý Phong cũng gật đầu phụ họa: ‘‘Đúng vậy, hễ thời tiết mát mẻ, người cũng dễ chịu hơn nhiều.’’

Quý Vân cũng ngoan ngoãn phụ họa: ‘‘Đúng ạ, hôm nay hình như rất mát mẻ!’’

Bạc Hà nở nụ cười nhàn nhạt, sâu nơi đáy mắt, cất giấu một chút bi thương mà người bên cạnh không nhìn ra được. ‘‘Thật sự là trời trong thu đẹp thay.’’

Thiếu niên chẳng biết mùi sầu, chỉ thích lên lầu, thích lên lầu, vì thơ gượng nói sầu.

Mà nay đã tỏ được vị nỗi sầu, muốn nói lại thôi, muốn lại thôi, chỉ bảo trời trong thu đẹp thay.