Insane
Chàng Trai Năm Ấy

Chàng Trai Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 9.00/10/328 lượt.

Vậy khi nào lại mời cậu ấy cùng về nhà ăn cơm nhé.”

Hà Uyển muốn giữ Bạc Hà ngồi lâu thêm chút nữa, ăn cơm tối xong hẵng về nhưng cô không chịu, nôn nóng muốn quay về ngay. Vừa khéo Quý Phong về nhà, Hà Uyển liền bảo Quý Phong lái xe đưa cô về.

Trên đường Quý Phong luôn đánh giá Bạc Hà qua gương chiếu hậu. “Bạc Hà, hôm nay nhìn em có vẻ khang khác.”

“Khang khác là thế nào, chẳng phải vẫn bộ dạng cũ sao?”

“Tại sao anh lại cảm thấy em rạng rõ, tươi tắn hơn nhỉ?”

Bạc Hà không kìm được xoa xoa gò má mình. “Thật thế sao?”

“Thật đó, có lẽ là yêu rồi, tinh thần vui vẻ nên sắc mặt cũng đổi khác. Em và Tịch Duệ Nam thật sự bắt đầu lại từ đầu à?”

“Vâng.” Bạc Hà ngại ngùng khẽ gật đầu.

Quý Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng lại hạnh phúc ngọt ngào của cô, muốn nói gì đó lại ngập ngừng rồi thôi. Hôm đó, sau khi nói chuyện với Tịch Duệ Nam ở nông trường, cá nhân anh cảm thấy tính khí của Tịch Duệ Nam quá mạnh mẽ, ngôn từ sắc bén như dao, không chút cân nhắc đến cảm nhận của người khác. Yêu nhau với kiểu con trai có tính cáhc như thế, chỉ sợ con gái rất khí tránh khỏi bị tổn thương. Trước đây, sự đối địch của Bạc Hà đối với cậu ta cho thấy lúc đầu yêu nhau cô cũng từng bị tổn thương, nhưng không ngờ bây giờ cô vẫn lựa chọn bắt đầu lại với cậu ta.

Đối với sự lựa chọn của Bạc Hà, Quý Phong thực sự không biết là tốt hay xấu, cũng không tiện nói gì. Cô em gái này dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, lời nói nhẹ thì không xong, nói nặng cũng không được. Hơn nữa cô ấy đã trưởng thành, có thể tự do lựa chọn người cô ấy thích và cuộc sống cô ấy muốn, không cần nghe theo ý kiến của người khác.

Rốt cuộc, Quý Phong chỉ nói vài câu bang quơ bình thường, không thể hiện cách nhìn và quan điểm của cá nhân anh đối với Tịch Duệ Nam.

Đúng lúc Quý Phong lái xe đưa Bạc Hà đến dưới lầu, đột nhiên có một đứa trẻ chơi bóng rổ từ trong toà nhà lao ra đường, nhào thẳng đến trước đầu xe. Anh vội đạp phanh xe thật mạnh, kèm theo đó là tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe dừng lại, đứa trẻ sững sờ cách đầu xe chưa đầy nửa mét.

Quý Phong xuống xe kiểm tra, xác định đứa bé không sao mới thở phào một hơi. Bạc Hà cũng xuống xe, nói với đứa bé kia: “Em trai, sau này từ nhà chạy ra ngoài thì đừng chạy nhanh như vậy, nếu bên ngoài có xe đang phóng nhanh đến thì em sẽ bị đâm đó.”

Quý Phong đã xuống xe, Bạc Hà liền thuận miệng mời anh lên nhà ngồi một lúc. Anh chẳng cần suy nghĩ liền lắc đầu từ chối, gặp mặt Tịch Duệ Nam e là sẽ không vui vẻ gì.

Bạc Hà chào từ biệt Quý Phong, một mình lên nhà, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với cô, hỏi: “Quý Phong đưa em về à?”

Cô chẳng để tâm, chỉ gật đầu. “Vâng, anh nhìn thấy rồi à.”

“Em đi gặp Tịch Văn Khiêm, vì sao Quý Phong lại đi cùng với em? Lẽ nào em bảo anh ta đưa em đi? Vậy chuyện của nhà anh, anh ta nhất định đẽ biết hết rồi.”

“Em không bảo Quý Phong đi cùng em, đối với chuyện của nhà anh, anh ấy không biết gì cả. Sau khi đi gặp bố anh, em về nhà họ Quý một chuyến, mẹ bảo Quý Phong lái xe đưa em về.”

Tịch Duệ Nam đột ngột quay người, đôi mắt đen sâu hun hút, hung hăng bức người. “Nếu Quý Phong thật sự không biết gì về chuyện của gia đình anh, vậy lần trước ở nhà hàng, vì sao anh ta lại ở cùng Tịch Văn Khiêm? Bạc Hà, em không thể hết lần này đến lần khác bán đứng anh!”

Bán đứng hết lần này đến lần khác, lời chỉ trích nặng nề này khiến Bạc Hà đột nhiên rùng mình. Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao lần trước ở nhà hàng, Tịch Duệ Nam lại giận dữ quay người rời đi, không chỉ vì nhìn thấy bố anh mà còn vì nhìn thấy Quý Phong, nên chắc anh tưởng rằng cô đã thương lượng với Quý Phong để lừa anh đi gặp Tịch Văn Khiêm. Giống như năm đó, anh cho rằng cô đã nói chuyện nhà anh cho Quách Ích biết, bây giờ anh cũng nghĩ cô lại lần nữa bán đứng anh, kể chuyện riêng của anh cho người khác biết.

“Em không có.”Bạc Hà vội vàng giải thích tường tận đầu đuôi chuyện hôm đó với anh. “Hôm ấy, Quý Phong không biết ông ấy là bố anh, chỉ muốn đổi bàn với ông ấy nên bắt chuyện.”

Ngừng một chút, cô lại nói đến chuyện cũ chín năm trước. “Thực ra trước đây em cũng chưa từng kể chuyện của nhà anh cho người khác, đến An Nhiên em cũng không nói. Sở dĩ Quách Ích biết được là vì cậu ta nhìn thấy bố anh cùng Phạm Na đi khám ở bệnh viện.”

Lời của cô rõ ràng khiến Tịch Duệ Nam vô cùng bất ngờ. Anh trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc thật giả, ánh mắt biến ảo phức tạp khác thường, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật vậy sao?”

Sự việc đã qua nhiều năm, Bạc Hà chẳng có cách nào chứng minh được cho mình, đối diện với ánh mắt hồ nghi của anh, không tránh khỏi có chút giận dỗi: “Tin hay không tuỳ anh.”

Cô giận dỗi, Tịch Duệ Nam còn giận dỗi hơn cô, anh tức lên liền muốn tranh thế thượng phong giống như một đứa trẻ con. “Được, cứ coi như chuyện của Quách Ích là hiểu nhầm, nhưng em lại vạch trần chuyện giả bệnh của anh trước mặt bố mẹ anh, không phải là hiểu nhầm chứ?”

Bạc Hà ngơ ngác, một chút giận dỗi trong lòng nhanh chóng tăng lên. Vì tức giận, lời nói càng không suy nghĩ, nồng nặc mùi thuốc súng.