pacman, rainbows, and roller s
Chàng Trai Năm Ấy

Chàng Trai Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323342

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

ìn đồ cất trữ trong tủ lạnh đã biết được khẩu vị, sở thích của cô, trái tim Bạc Hà bỗng chốc mềm mại như bông, ngọt ngào như mật.

Lúc đi qua khu bán hoa quả, trước một đống quýt vỏ xanh, căng tròn, Tịch Duệ Nam dừng chân lại. “Mua ít quýt nhé!”

Đang là mùa quýt nên có không ít khách hàng đến để lựa chọn, nếm thử quýt tươi, anh cũng chen vào, cẩn thận kĩ càng chọn chục quả quýt xanh, mang đến chỗ cân.

Điện thoại của Bạc Hà lại kêu lên lần nữa, vẫn là số máy của Tịch Văn Khiêm, thấy Tịch Duệ Nam đi cân quýt, cô vội vàng nghe máy. “A lô, có chuyện gì không ạ?”

“Bạc Hà, Nam Nam vẫn không chịu gặp bác sao?”

“Đúng ạ, anh ấy không cho người khác nhắc đến bác, cháu thực sự chẳng có cách nào giúp được bác.”

Tịch Văn Khiêm trầm mặc một lát. “Nếu Nam Nam thực sự không muốn gặp, bác cũng không miễn cưỡng, nó ở bên này mọi chuyện cũng coi như ổn định rồi, vậy bác sẽ quay về trước. Nhưng những giấy tờ kia của nó vẫn ở chỗ bác, Bạc Hà, cháu có thể sắp xếp trong hai ngày đến lấy giấy tờ cho Nam Nam giúp bác được không?”

Lúc này Bạc Hà mới nghĩ đến việc giấy tờ của Tịch Duệ Nam vẫn ở chỗ Tịch Văn Khiêm, thực sự phải đi một chuyến để lấy về. Thấy Tịch Duệ Nam đang quay lại, cô nhanh chóng nói thời gian địa điểm gặp mặt rồi vội vàng ngắt máy. Anh không để ý thấy cô đã nghe điện thoại, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói: “Đi thôi, nên về rồi.”

Bạc Hà tỉ mỉ làm bữa trưa, Tịch Duệ Nam cũng ăn rất nhiều. Sau khi ăn cơm xong, anh rửa bát, cô lau bàn, giống như một đôi vợ chồng chung sống với nhau, phân công cũng hài hoà, bình ổn an lạc.

Vẫn chưa có điện lại, Tịch Duệ Nam rửa bát xong, đầu đầy mồ hôi, chui ngay vào nhà tắm xả nước lạnh cho đỡ nóng. Trong lúc anh xối nước, cuối cùng điện cũng về, Bạc Hà nhanh chóng vào phòng ngủ bật điều hoà lên, sau đó lại đi mở điều hoà ở phòng ngủ cho khách, như vậy khi Tịch Duệ Nam tắm xong quay lại thì phòng đã mát rồi.

Từ phòng tắm đi ra, Tịch Duệ Nam chỉ mặc một chiếc quần sóoc rộng rãi dài đến đầu gối. Thân trên để trần, làn da màu nâu khoẻ khoắn vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mái tóc lướt khướt, nước vẫn đang nhỏ giọt.

“Vì sao anh không lau khô rồi hãy ra ngoài?”

“Cố ý không lau cho mát. Nhưng vì người còn ướt nên anh chưa mặc áo đã ra ngoài, không sao chứ?”

Bạc Hà nhớ lại lần trước mình từng nghiêm giọng hạ lệnh, nhưng mà vào thời khắc này, mặt cô bỗng đỏ bừng, nhìn lảng sang chỗ khác, nói: “Có điện rồi, em cũng đã mở điều hoà trong phòng của anh rồi. Anh lau khô người rồi hẵng vào, nếu không dễ bị cảm lạnh lắm, lần trước anh bị sốt chưa biết chừng vì tắm xong không mặc quần áo đã vào phòng điều hoà đấy.”

Tịch Duệ Nam nghe lời lau khô người, mặc áo ba lỗ rồi vào phòng ngủ dành cho khách. Bạc Hà bận rộn cả buổi sáng, người cũng toàn mồ hôi nên vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.

Nhưng đến khi lên giường, cô lại chẳng thể nào ngủ được, trong đầu nhớ đến chuyện đêm qua. Ga giường đã được thay nhưng trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của Tịch Duệ Nam, hơi thở ấm áp giống như ánh mặt trời trên làn da của anh, cô vô thức hít thật sâu.

“Bạc Hà!” đột nhiên Tịch Duệ Nam gõ cửa phòng cô. “Điều hoà trong phòng anh hỏng rồi, tự dưng ngừng chạy, em có biết số điện thoại của nơi sửa chữa không?”

“Điều hoà hỏng rồi à, đợi em tìm xem.”

Bạc Hà nhanh chóng dậy tìm số điện thoại của nơi sửa chữa điều hoà và gọi qua đó nhưng chẳng có người nghe máy, chắc là buổi trưa họ đi ăn hết rồi.

“Chán thật, mãi mới có điện thì điều hoà lại hỏng, anh còn đang định đi ngủ trưa.”

Bạc Hà chần chừ một hồi, cuối cùng lí nhí nói: “Hay là… anh đến phòng em ngủ trưa đi, dù sao em cũng không ngủ, muốn vẽ tranh.”

Tịch Duệ Nam đắn đo. “Em không ngủ trưa sao? Vậy… anh ngủ một giấc nhé.”

Nhường giường lại cho Tịch Duệ Nam, Bạc Hà ngồi trước máy tính đặt cạnh giường, cố gắng tập trung tinh thần vẽ bản thảo. Nhưng cô liên tục thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Duệ Nam đang nhắm mắt ngủ.

Ánh mặt trời rạng rỡ sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu những tia sáng ấm áp vào nhà, trong căn phòng có cảm giác thật yên ả. Dáng vẻ đang ngủ của anh rất thú vị, cả cơ thể cuộn lại thành một khối, giống tư thế bào thai nằm trong bụng mẹ. Lúc anh trờ mình thả lỏng tứ chi, chiếc chăn mỏng đắp trên người bị lệch ra. Lớn thế này rồi mà còn đạp chăn. Lòng Bạc Hà mềm nhũn, cô rời khỏi ghế, cầm góc chăn lên đắp lại cho anh, ngủ ở trong phòng điều hoà không đắp chăn rất dễ bị lạnh.

Chiếc chăn vừa mới được đắp lên, mắt anh lại đột ngột mở ra, đưa tay nắm chặt bàn tay cô, cặp mắt đen láy trong sáng vô hạn, tỉnh toán vô cùng.

Cô hơi sững sờ. “Anh vẫn chưa ngủ?”

“Em ở bên cạnh, anh làm sao có thể ngủ được chứ?”

Đôi mắt đen của anh nhìn cô không chớp, sâu thẳm nơi đáy mắt như có sóng dâng trào, dưới làn da màu nâu khoẻ khoắn của anh có một quyết tam đang từ từ sôi sục. Lòng bàn tay anh đang nắm tay cô bắt đầu nóng dần lên, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, hoảng hốt cụp mi mắt, lồng ngực rắn chắc của anh lọt vào trong mắt, tràn ngập một tầng nhung quang mông lung dưới tia nắng. Lớp nhưng quang đó