Teya Salat
Chàng Trai Năm Ấy

Chàng Trai Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323681

Bình chọn: 10.00/10/368 lượt.

xuống, đi qua khẽ lay anh. “Dậy đi! Sao anh không thay quần áo ướt đã ngủ rồi?”

Anh hơi hé mắt, bộ dáng vô cùng mệt mỏi vô lực, khẽ lắc đầu, giọng nói khản đặc. “Không cần thay đâu.”

Sao có thể không thay chứ, mặc đồ ướt đẫm mồ hôi này không cẩn thận sẽ làm anh sốt lần nữa. Nhưng dù Bạc Hà nói đi nói lại rằng áo đã ướt không thể không thay, Tịch Duệ Nam vẫn chẳng động đậy, nằm im đó, bộ dáng vô cùng yếu ớt, đến đầu cũng lười lắc.

Bạc Hà hiểu ra. “Có phải là anh không còn sức để thay quần áo không?”

Tịch Duệ Nam nhắm mắt lại giống như không nghe thấy, nhưng hai hàng lông mi khẽ lay động. Xem ra cô đoán trúng rồi, anh không có đủ sức để thay quần áo. Anh vốn là bệnh nhân đang trong giai đoạn phục hồi sau phẫu thuật, một trận sốt cao vừa rồi khiến anh vô cùng suy nhược, sau khi vật lộn bò dậy đi tiểu một lần thì không còn sức làm việc khác nữa.

Đắn đo hồi lâu, Bạc Hà nói với anh: “Quần áo ướt không thay không được, tôi giúp anh thay ra nhé. Nào, anh cố ngồi dậy trước đã!”

Cô đỡ Tịch Duệ Nam ngồi dậy, toàn thân anh mềm nhũn vô lực, dựa vào đầu giường mới miễn cưỡng chống giữ được cơ thể, thở dốc không ngừng. Cô cởi chiếc áo phông ướt sũng trên người anh ra trước, lại dùng khăn bông khô lau người cho anh. Làn da màu nâu từng tấc từng tấc trượt qua dưới ngón tay cô, cách lớp khăn bông cũng có thể cảm thấy được sự trơn láng và rắn chắc. Cái cảm giác mặt đỏ bừng, tim đập nhanh lại ập đến, thân thể anh mang theo nhiệt lượng nóng như lửa thiêu, truyền sang cả người cô.

Sau khi giúp anh thay áo phông sạch sẽ, cô thực sự không có dũng khí giúp anh thay quần nữa. lúc này cô mới thực sự bội phục dũng khí của An Nhiên, dám lau người cho Phó Chính, nhưng Phó Chính là người đang hôn mê, vô tri vô giác, sự ngượng ngùng và khó xử của cô ấy cũng bớt đi được rất nhiều, còn bây giờ cô giúp Tịch Duệ Nam thay quần áo, anh lại cứ im lặng nhìn cô. Thực ra không phải anh đang nhìn cô, mà là nhìn bàn tay cầm khăn bông của cô, ánh mắt chăm chú quan sát bàn tay ấy di chuyển, vẻ mặt anh phức tạp khó có thể nói thành lời.

Bạc Hà cầm quần lót để trước mặt anh, lí nhí nói: “Cái này… tôi không được tiện lắm… anh cố gắng tự thay nhé!”

Tịch Duệ Nam lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô, chỉ một ánh mắt rồi nhanh chóng quay đi, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ, giọng khản đặc đáp một chữ gần như không nghe rõ: “Được.”

Bạc Hà thoát khỏi áp lực, ra khỏi phòng, tâm trạng nhẹ nhõm nhưng còn một dư vị khác khó nói lên lời…

Sáng sớm hôm sau, cơn sốt cao của Tịch Duệ Nam đã hạ. Bác sĩ cộng đồng lại đến nhà tái khám, vẫn truyền cho anh một chai dịch, thêm cả dịch dinh dưỡng, dặn dò anh vừa mới hồi phục nên dùng thuốc tiêm thì hiệu quả tốt hơn và vẫn phải tiếp tục uống thuốc trong hai ngày nữa.

Sau đợt sốt cao, cơ thể của Tịch Duệ Nam vô cùng suy nhược, sáng sớm tỉnh dậy, anh mệt mỏi ăn được mấy miếng rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi. Bạc Hà thấy anh đã không sao rồi, liền thôi túc trực bên cạnh anh, quay về phòng ngủ chính làm việc. Hôm qua đã bỏ dỡ công việc cả một ngày, cô còn mấy bức tranh phải giao nên phải tranh thủ thời gian làm cho đúng hạn.

Ngồi trước máy tính, cô toàn tâm toàn ý vẽ một bức tranh minh hoạ.

Rầm… oành… Đột nhiên, tiếng vật nặng đổ xuống ở bên kia bức tường khiến Bạc Hà giật mình kinh hãi. Cô vội vàng xông qua phòng ngủ cho khách, mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô giật mình. Giá treo quần áo vốn được dùng để treo bình truyền dịch bị đổ xuống đất, bình thuốc nước vỡ tan tành, trên sàn gỗ vàng nhạt có máu tươi loang lổ. Máu ở đâu ra?

Bạc Hà nhìn sang Tịch Duệ Nam, anh đang nhắm mắt nằm cuộn tròn trên giường, sắc mặt trắng bệch, đầu kim cắm vào tĩnh mạch trên mu bàn tay trái đã được rút ra, dưới lớp vải trắng có một đường máu đỏ đang uốn khúc chảy xuống.

Trong đường ống nhựa truyền dịch bị anh giằng ra vứt sang bên cũng tích đầy máu đỏ.

Bạc Hà lúc này mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô mải làm việc, quên mất Tịch Duệ Nam vẫn đang truyền dịch, sau khi nước thuốc truyền hết lại hút ngược máu từ tĩnh mạch mà cô không hay biết gì. Có thể Tịch Duệ Nam cảm thấy khó chịu trong lúc ngủ mê, sau khi tỉnh lại, giọng khản đặc không gọi được nên mới tự vật lộn để rút đầu kim ra, làm cả giá truyền dịch đổ xuống đất.

Bình dịch truyền này coi như mất không, còn hút ngược lại không ít máu của Tịch Duệ Nam, khiến anh càng thêm suy nhược. Bạc Hà lại mời bác sĩ cộng đồng đến, sau khi biết tình hình, bác sĩ liền giáo huấn cô một trận. “Chăm sóc như thế này, bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng, bệnh nặng chưa biết chừng sẽ bị cô làm chết mất.”

Bạc Hà biết mình đuối lý. “Bác sĩ, tôi biết sai rồi, sau này bảo đảm không sẽ không như vậy nữa.”

Bác sĩ treo hai bình nước thuốc mới ở đầu giường, dặn dò Bạc Hà không được đi đâu cả, không được làm gì khác, phải túc trực bên cạnh Tịch Duệ Nam, sau khi truyền hết một bình thì rút kim ra cắm vào bình còn lại. Cô cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh cả ngày.

Anh ngủ không ngon, trong mơ cũng nhíu mày, thỉnh thoảng ho dữ dội, hễ ho, lông mày lại càng nhíu chặt , trê