
ian dài im lặng, Tô Trí Nhược dùng lý trí đè nén tình cảm của mình, lạnh
mặt trần giọng nói: “Cô ấy không phải là người như vậy.”
Tiêu
Duy khinh thường lặp lại một câu: “Không phải là người như vậy?”
Đột
nhiên y đưa tay chạm vào mặt Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược giận dữ, dùng sức chụp
được tay của y: “Mày làm gì đó!”
Tiêu
Duy căn bản không thèm để ý đến bàn tay đã muốn đỏ lên, thản nhiên hỏi Tô Trí
Nhược: “Biết không, anh rất giống với tôi.”
“Cái
gì?” Lỗ tai của hắn bị hỏng rồi, nếu không chính là đầu óc của người đàn ông
này có bệnh.
Tiêu
Duy tháo kính mắt xuống, vén tóc mái lên: “Chúng ta đều vô cùng … xinh đẹp.”
Trong mắt Tô Trí Nhược đều là khinh thường cùng phiền chán.
Tiêu
Duy không đồng ý nói tiếp: “Không chỉ có như thế, chúng ta đều rất tự do phóng
khoáng.” Tiêu Duy nhìn thấy sắc mặt Tô Trí Nhược có chút biến đổi, cười cười,
giống như mèo bắt được chuột, nham hiểm lại đắc ý: “Chúng ta đều thích nhạc cổ
điển, đều thích sạch sẽ, đều có nhiều tiền, đều thích dùng … sữa tắm mùi bạc
hà. Mông Sa thích mùi bạc hà, trước kia như thế, hiện tại cũng như vậy.”
Nhìn
thấy Tô Trí Nhược ngẩn mặt ra, Tiêu Duy rất hài lòng hỏi: “Có phải đã hiểu ra
điều gì hay không?”
Tô Trí
Nhược nghiêm mặt, nói: “Vì sao anh phải nói với tôi những chuyện này?”
“Tôi có
ý tốt, hi vọng có người không cần phải đảm đương gì cho cô ấy.”
Tô Trí
Nhược châm chọc nói: “Anh cho là anh nói như vậy tôi sẽ tin anh sao?”
“Không
biết.” Tiêu Duy khẳng định.
“Vậy
anh…”
Tiêu
Duy lại đeo kính mắt vào, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa chìm xuống vài phần:
“Nếu như lời nói của chính chủ, anh sẽ lập tức tin chứ.”
——————————————————————————————————————————
Lục
Tiểu Phong nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng, cho dù kẹt xe, từ nhà Hạ Kỳ đến
nhà nàng chắc hẳn không cần thời gian dài như vậy. Sau khi gọi điện thoại cho
Hạ Kỳ xong, tâm tình Lục Tiểu Phong bình tĩnh lên không ít, nàng tắm rửa qua,
thay đổi quần áo trên người, tuy rằng ánh mắt còn hơi sưng, nhưng chủ yếu không
nhận ra bộ dạng vừa khóc xong.
Trở lại
phòng khách ăn chút gì đó, Hạ Kỳ vẫn còn chưa tới, điện thoại của Lục Tiểu
Phong lại vang lên, là Hạ Kỳ đang gọi.
“Alo,
cậu vẫn chưa tới
sao?”
“Lục
tiểu thư.” Là giọng của đàn ông.
Linh
cảm bất an bùng nổ ở trong đầu Lục Tiểu Phong: “Anh là ai?”
“Không
cần biết tôi là ai, Hạ tiểu thư đang làm khách ở chỗ của chúng tôi, nếu muốn
gặp cô ấy thì chính cô đến đây một chuyến.”
Lục
Tiểu Phong nắm chặt lấy khăn trải bàn: “Tiêu Duy? Anh là người của Tiêu Duy
đúng không?”
Giọng
của người đàn ông cứng nhắc nói: “Mời lập tức đến đây.”
“Ở
đâu?”
“Cô
biết rõ mà.”
Nói
xong liền cúp máy.
Lục
Tiểu Phong nhìn điện thoại ngây người hai giây, lập tức chạy như điên ra ngoài.
Nhưng
mà, rốt cuộc Hạ Kỳ ở đâu? Lục Tiểu Phong đứng ở trên đường lớn ngừng bước chân
lại, lòng nóng như lửa đốt, nàng cần phải bình tĩnh, cần tỉnh táo, nghĩ lại một
chút, cái tên điên kia sẽ đưa Hạ Kỳ đến đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Bỗng
nhiên có một chỗ hiện lên trong đầu Lục Tiểu Phong.
Lục
Tiểu Phong lập tức bắt taxi. Nếu nàng đoán không nhầm, chắc hẳn là ở chỗ đó.
Lục Tiểu Phong lo lắng ngồi ở trong xe, nàng đã không suy nghĩ vô ích xem lát
nữa sẽ phải đối mặt với điều gì, nàng chỉ cần Hạ Kỳ ngàn vạn lần không xảy ra
chuyện gì.
Xe đi
rất nhanh, nhưng Lục Tiểu Phong lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, xe
vừa đến nàng lập tức vọt vào nhà hàng trước mắt.
Trong
nhà hàng không có một bóng người, Lục Tiểu Phong giật mình, đây là chuyện gì,
chẳng lẽ là cạm bẫy? Lúc này một người từ bên cạnh đi ra, Lục Tiểu Phong cảnh
giác lui ra phía sau vài bước, mỗi một khớp xương đều đang đề phòng.
Bạch
Phi nhìn Lục Tiểu Phong khẽ gật đầu, nghiêng người qua nhường đường: “Mời Lục
tiểu thư lên lầu.”
Khoảng
cách gần như vậy cuối cùng có thể thấy rõ vết sẹo ở đầu lông mày phải của người
này, là dấu vết đỡ đạn cho Tiêu Duy bị xẹt qua.
“Hạ Kỳ
ở
đâu?”
“Mời
Lục tiểu thư lên lầu.” Bạch Phi hoàn toàn không để ý đến Lục Tiểu Phong.
“Tôi
hỏi anh Hạ Kỳ ở đâu!”
“Mời
Lục tiểu thư lên lầu.”
Hai
người giằng co một lúc, Lục Tiểu Phong nhẫn nhịn lại, cuối cùng bước từng bước
lên lầu.
Trang
trí của lầu hai đã hoàn toàn được thay mới, nhưng bố cục không thay đổi, giữa
bàn với bàn được dùng bình phong ngăn thành các phòng nho nhỏ, chỉ là giấy dán
tường cũ màu vàng lúc đầu đã được thay thành giấy dán tường mới, rèm cửa sổ màu
vàng kim cũ đã được đổi thành rèm cửa sổ màu vàng kim mới, bình phòng hoa văn
tối cũ đã được đổi thành bình phong hoa văn tối mới, cũ biến thành mới, nhưng
toàn thể cũng chưa từng thay đổi… vẫn là hình dạng của năm năm trước kia.
Lục
Tiểu Phong nhìn thấy có chút hoảng sợ, tầm mắt đảo qua một người ở phía sau,
đứng ở cuối cùng bên trong góc gần cửa sổ, bình phong bị chuyển qua một bên,
nàng có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Tiêu
Duy giơ chén rượu lên, nhìn cô ấy cười: “Tôi còn lo rằng em không tìm ra chỗ,
xem ra em vẫn còn nhớ.”
Sao
thế, hôm nay không có ý định giả bộ sao? Chỉ là hiện tại nàng cũng kh