pacman, rainbows, and roller s
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

trực tiếp đẩy cánh cửa màu đen ra, trước mặt vẫn như cũ là một

hoa viên nho nhỏ cực kỳ xa xỉ.

Liên tục mắng nhà tư bản đại gian đại ác, Bối Bối tiến vào văn phòng CEO, không có người, khí thế lại giảm một nửa.

Bực mình…… Không phải nói bởi vì quá bận, cho nên hẹn gặp ở thời gian cơm trưa sao?

Làm cô mất cả bữa cơm trưa để sẵn sàng tinh thần nói chuyện với anh ta!

Bối Bối ở văn phòng CEO đi tới đi lui,

cuối cùng dừng lại ở bức tranh vẽ thiên sứ, tiểu thiên sứ đang nhìn cô,

lúm đồng tiền nở rộ……

Đây là lần thứ 2 cô cẩn thận xem bức

tranh này, có một loại cảm giác không hiểu rõ lặng lẽ nổi lên trong cô,

có rất nhiều ấm áp, rất nhiều hạnh phúc, còn có một chút cảm động.

Không thể không thừa nhận, hoạ sĩ đã đặt rất nhiều tình cảm mới có thể vẽ ra được một tác phẩm xúc động lòng người như thế.

“Vẫn muốn trộm bức tranh của tôi?”

Bối Bối dồn sức xoay người, Tỉ Hà Di đang tựa vào cạnh cửa.

>_<

Khó trách lần trước yêu nghiệt đại nhân

có thể không một tiếng động đứng ở phía sau cô, hóa ra ở đằng sau bàn

công tác có một cánh cửa bí mật.

Lúc này cánh cửa bí mật đó được mở ra, nhìn qua, hình như bên trong là một gian phòng nghỉ……

“Vào đi!” Yêu nghiệt đại nhân ra lệnh.

Sợ hãi…… Vào đi?! Vào phòng nghỉ cá nhân của hắn để làm gì?!

Bối Bối đổ mồ hôi trộm, khí thế tạo dựng lúc trước đã hoàn toàn biến mất: “Không…… Không cần đâu?! Nói chuyện ở đây là tốt rồi!”

“Tiến vào ăn cơm, tôi đói bụng!”

Bối Bối orz: “Lại ăn cơm?!”

Yêu nghiệt đại nhân nhíu mày: “Sao vậy? Không vui khi ăn cơm với tôi sao?”

─.─|||| Đây không phải vấn đề ăn cơm có vui hay không, Bối Bối do dự.

Tỉ Hà Di nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt

đang do dự, con ngươi đen như ngọc hiện lên một tia cười ranh mãnh, đôi

môi khẽ nhếch, ném ra một câu khiến cho cô gái nhỏ này không thể kháng

cự: “Tôi vừa mở một chai Balestard, do đó, muốn mời em ăn bữa trưa, nếu

không một người uống không hết, thực lãng phí!”

Balestard!

Nghe thấy cái tên, hai mắt Bối Bối bỗng dưng tỏa sáng: “Bao nhiêu năm?”

Hắn hờ hững cười, tiến lên ôm lấy eo nhỏ đem cô vào phòng, vừa trả lời : “2000″

A a a a……

Balestard là một loại rượu vang đỏ trong cung điện của tổng thống Pháp, thuộc bộ sưu tập rượu vang của thủ tướng chính phủ, xuất xứ từ làng Longte vùng Bordeaux ở Pháp, bắt đầu từ thế

kỷ 15, nó đã được trở thành một cực phẩm nổi tiếng!

Giá trị của nó không đắt tiền, nhưng phải kiên trì tuân thủ bảo quản hơn 600 năm, mới tạo ra được một chất lượng tuyệt vời.

Cho nên, hàng năm, số lượng được sản

xuất ra là rất thấp, rượu vang này luôn được các nhà chức trách cho vào

bộ sưu tập của mình, có những năm không phải có tiền là có thể mua được!

Hai mắt to tròn đen láy của Bối Bối mở lớn, trong đầu hiện lên những tư liệu của Balestard.

Balestard 2000……

Theo?

Hay là không theo?

Đây là một vấn đề!

Bối Bối cúi đầu, tùy ý yêu nghiệt đại

nhân đem chính mình kéo vào phòng nghỉ, thực không tiền đồ nghĩ: Được

rồi, phải biết rằng rượu ngon không uống hết sẽ bị oxy hóa, sẽ làm giảm

hương vị và chất liệu, đó là thực lãng phí!

Cô – Biện Bối Bối ghét nhất là lãng phí!

Phòng nghỉ giống như một căn nhà nhỏ, bên ngoài là thư phòng kiêm

phòng tiếp khách, còn có một cánh cửa, đại khái là ngăn cách với phòng

ngủ bên trong.

Toàn bộ căn phòng được trang trí rất đơn giản theo phong cách châu

Âu, trang trí rất mềm mại, khiến cho toàn bộ phòng nghỉ tràn ngập không

khí thả lỏng và ấm áp.

Bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế dành cho hai

người, một chiếc ghế đệm to vừa nhìn đã biết sẽ rất thoải mái khi được

ngồi vào đó, trên bàn còn có một giỏ hoa xinh đẹp, có thể tưởng tượng,

mỗi buổi chiều được ngồi ở đây uống một cốc cà phê, thật là dễ chịu.

Chưa kể những bài hát tiếng Pháp đang vang lên khắp căn phòng, nhẹ nhàng vang lên bên tai cô……

Yêu nghiệt đại nhân không biết ấn vào vật gì đó, bức tường đối diện

cửa sổ để lộ ra một cánh cửa bí mật, hắn đẩy chiếc bàn kiểu phương Tây

có món vịt quay ra ngoài.

Rồi đi đến quầy rượu lấy chai rượu vừa mở, liếc mắt qua nhìn Bối Bối

đang đứng ngẩn ngơ ở một chỗ: “Cần tôi kéo ghế giúp em sao?!”

Cô làm sao dám?!

Bối Bối cuống quít ngồi ở ghế trên, lặng lẽ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Khó trách trừ việc mở tiệc chiêu đãi, chưa bao giờ nghe nói CEO đi

đến nhà ăn ăn cơm, hóa ra là được phục vụ trực tiếp ở phòng nghỉ a!

Orz

Dùng dao nĩa cắt thịt, Bối Bối vụng trộm đánh giá yêu nghiệt đại nhân ở bên cạnh.

Hắn mặc áo sơmi, nhưng không mang calavat và tay áo không cài khuy,

nhìn qua trông rất thoải mái, một đôi tay thon dài tao nhã sử dụng dao

nĩa, có thể thấy hắn rất có lễ nghi.

Dường như cảm thấy có chút gò bó, hắn đưa tay cởi nút cổ áo, hơi hơi

rộng mở, phát hiện cô đang nhìn hắn, đôi mắt đen như ngọc nhìn thẳng vào cô.

Bối Bối thiếu chút nữa nghẹn đến, nói chuyện để phá vỡ sự im lặng:

“A, thương thế của anh có khá hơn chút nào không? Miếng cố định có cần

phải đeo nữa không?”

Hắn nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng trả lời: “Tốt hơn nhiều, không cần phải đeo!”

Bối Bối gật gật đầu, chui đầu vào đĩa của cô.

T