pacman, rainbows, and roller s
Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 8.5.00/10/497 lượt.

ó hiểu.

“ Miễn cho người khác nói ta không xứng với hắn.”

Tiểu lôi cười, cô từ tiệm khác vừa chuyển đến, chưa bao giờ gặp qua người trong truyền thuyết “Tô tiên sinh”.

Giờ phút này, một người nam nhân đứng ở trên lầu mặc bộ quần áo thời thượng và áo sơ mi màu hồng nhạt đang nhìn Tang Vô Yên cười.

Tiểu Lôi huých vào Tang Vô Yên, cô phát hiện xoay người nhìn.

“ Bành Duệ Hành!”

“ Vô Yên, đã lâu không gặp.”

“ Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này.” Tang Vô Yên nhìn nhìn Bành Duệ Hành áo sơ mi hở ra lộ một bộ ngực rắn chắc.

“ Nhận được thiệp cưới của Tô Niệm Khâm, ta liền phi ngựa không ngừng chạy tới, vừa rồi nghe Tần thư ký nói ngươi ở chỗ này.” Bành Duệ Hành vừa cười vừa đi tới.

Bộ ngực màu lúa mạch nhìn một cái không xót gì, kết hợp với bộ quần áo nhìn cực kỳ mê người, Tang Vô Yên âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

“ Vô Yên,” Bành Duệ Hành nói tiếp, “Ngươi còn có cơ hội hối hận.”

“ Hối hận cái gì?”

“ Không chọn hắn là chồng, ta có thể làm dự bị.” Bành Duệ Hành rất muốn đứng giữa gây khó dễ, bởi vì bộ dạng Tô Niệm Khâm phát điên thật sự thú vị.

“ Xì-” Tang Vô Yên cười.

Sau khi Bành Duệ Hành đi, chứng uất ức trước hôn nhân của Tang Vô Yên bùng nổ. Nàng gọi điện thoại bắt Tô Niệm Khâm tới ngay, sau đó kéo hắn đi dạo mấy siêu thị, vẫn như cũ chỗ nào cũng không bỏ qua, nhưng lại không mua gì hết.

Tô Niệm Khâm hỏi: “Vô Yên, em làm sao vậy?”

“ Ta đang tìm một thứ?”

“ Cái gì?”

“ Một áo sơ mi nam kiểu dáng đơn giản màu hồng.”

“ Mua làm gì vậy. Tặng người?”

“ Cho anh mặc.”

“ Vì sao ta phải mặc màu hồng phấn?” Tuy rằng hắn không có khái niệm màu sắc nhưng cũng biết cái gì có thể phụ trợ để có dáng vẻ chững trạc.

“ Anh nhất định phải chứng minh, anh mặc nó vào so với Bành Duệ Hành còn đẹp hơn, bằng không ta không cam lòng gả cho anh.” Nàng thẳng thắn.

Buổi tối, Tiểu Tần cầm danh sách chuẩn bị một lần nữa cùng Tang Vô Yên xem lại tất cả cho hôn lễ ngày mai. Tang Vô Yên nhớ cái này, quên cái kia, trong lòng căn bản không yên.

Buổi tối, dựa theo phong tục Tô gia, Tô Niệm Khâm trước đêm cưới phải về nhà cũ, Tang Vô Yên một mình ở trong biệt thự, sau đó sáng mai Tô Niệm Khâm tới đón nàng.

Lí Lộ Lộ còn có Hứa Thiến đều đến đây, ở chung với Tang Vô Yên, biết nàng khẩn trương, liền cùng nàng nói chuyện. Nàng vốn trong lòng đã hoảng, nay Tô Niệm Khâm không ở bên người càng hoảng hơn. Đợi cho hơn mười hai giờ, mọi người đều hết chịu nổi.

Má Tang nói: “Được rồi được rồi, ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm.”

Má Tang ra lệnh, mọi người về phòng hết.

Tang Vô Yên nằm trên giường, vẫn nghe thấy tim mình đập thình thịch rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nàng từ nhỏ đã rất bình tĩnh, trước kia thi vào trường cao đẳng, rất nhiều phụ huynh nghĩ đủ biện pháp để giảm sức ép cho cho con em mình, miễn cho gần thi ngủ không được. Nhưng nàng không hề khẩn trương, trong mấy ngày thi lại ngủ rất ngon.

Tang ba ba vụng trộm cười nói: “Tố chất tâm lý con gái chúng ta tốt quá àh!”

Má Tang tức giận giải thích: “Cái gì mà tố chất tâm lý, rõ ràng chỉ là thiếu căn cân.”

Bước vào đời hơn hai mươi năm Tang Vô Yên không biết mất ngủ là gì, đột nhiên trước ngày cưới cả đêm ngủ không được. Nàng mở to hai mắt nhìn, chính là không muốn ngủ, sau đó học theo người ta đếm dê rồi tới sói xám, vẫn là không ngủ được, chỉ cảm thấy trái tim đập cực nhanh.

Nàng nghĩ một chút, nếu trời mưa thì làm sao bây giờ; một lát lại nghĩ, mình mặc áo cưới nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ; một lát lại nghĩ, nếu xe đang chạy bị hư thì làm sao bây giờ…… Nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đúng là buồn cười.

Nàng lấy di động trên đầu giường nhìn, sắp hai giờ, cũng không biết Tô Niệm Khâm ngủ chưa. Nàng đột nhiên rất muốn gọi cho hắn, nhưng lại sợ hắn đã ngủ rồi, hoặc là hắn không giữ điện thoại lại kinh động đến những người khác.

Càng nghĩ, nàng nhắn hai chữ gửi qua: Niệm Khâm.

Nàng chưa từng nhắn tin với hắn, biết gửi cũng vô dụng. Nhưng ma xui quỷ khiến lại làm như vậy. Sau khi tin nhắn giử đi, một lát sau, nàng nghe thấy hình như bên ngoài trời mưa, lập tức di động liền ô ô ô rung.

“ Niệm Khâm!” Tang Vô Yên kích động tiếp điện thoại.

“ Uh.” Hắn đáp, giọng mang chút buồn ngủ và cảm giác mông lung.

“ Anh làm sao mà biết em gọi anh?” ta chỉ gọi anh trong tin nhắn.

“ Ta nghe thấy có tin tức gửi qua liền nghĩ có phải em ngủ không được, tìm ta hay không.” Hắn ôn nhu nói.

“ Anh cũng ngủ không được?” Nàng vui mừng hỏi.

“ Đang ngủ, di động đặt dưới gối, nghe thấy rung liền tỉnh.”



Hai người bắt đầu một câu một câu lén lút nói chuyện phiếm. Một lát sau Tô Niệm Khâm rốt cuộc duy trì không được, liền ngủ thiếp đi. Tang Vô Yên gắt gao dán tai vào ống nghe, nàng có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở. Hắn nguyên đêm không có nằm mơ, cũng không có nói mớ, cực kỳ im lặng.

Tang Vô Yên nhìn cửa sổ bên ngoài đã hơi sáng, mưa cũng ngừng, nàng mới tắt điện thoại bắt đầu có chút buồn ngủ.

Phỏng chừng mới ngủ chưa tới một giờ đã bị người kêu dậy, sau đó bắt đầu một người quan trọng của đời người, chờ xong mọi việc đã sắp chín giờ tốt.

Bên Tô