
ời hết mọc rồi lặn, hết lặn rồi lại mọc, thỉnh
thoảng lười biếng trốn đi mấy ngày, sau đó, đã là cuối tháng tám.
Du Nhiên quyết định về trường sớm, thuận tiến tới kiểm
tra nhà Khuất Vân, xem anh có chứa chấp cô nàng nào khác không.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, điều này không có khả
năng.
Cũng không phải tin tưởng nhân phẩm của Khuất Vân, mà
là – tính cách thối hoắc như anh, có bao nhiêu cô gái có thể chịu được?
Quyết định như vậy, Du Nhiên kéo hành lý, trở lại nơi
câu chuyện bắt đầu.
Chuyện về trường sớm, Du Nhiên không lộ ra một chữ, vì
vậy khi xuống khỏi tàu hỏa, nhìn thấy Khuất Vân đứng trước mắt, cô nàng thật sự
vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đó Khuất Vân đang dựa lưng vào lan can, mặc áo ca
rô, đôi mắt không có gì che lấp, đặc biệt toát ra vẻ quyến rũ dưới ánh mặt
trời.
“Vì sao anh lại ở đây?” Du Nhiên hỏi.
“Bởi vì em ở đây.” Khuất Vân trả lời.
“Ý của em là, làm thế nào anh biết em ở đây?” Du Nhiên
không hiểu, không phải Khuất Vân là thần tiên đấy chứ?
“Em nói cho tôi biết.” Khuất Vân nói.
“Em nào có.” Du Nhiên nhíu mày.
“Tối qua, khi nói chuyện, giọng điệu của em không
giống bình thường.” Khuất Vân giải đáp thắc mắc.
Chỉ như vậy anh đã biết trong lòng mình nghĩ gì?
Du Nhiên lắc đầu, Khuất Vân không hổ là Khuất Vân.
“Đói chưa, đi ăn thôi.” Khuất Vân nhận lấy hành ký của
Du Nhiên, chặn một chiếc taxi, về thẳng trường học.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Khuất Vân liền kéo Du
Nhiên đi ăn.
Du Nhiên liếc mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy quán
lẩu tự phục vụ kia, liền đề nghị vào đó ăn mì.
Nhưng vài giây sau, Du Nhiên bỗng nhớ lại kinh nghiệm
đáng sợ đã xảy ra ở đó.
Du Nhiên đang định ngăn lại, nhưng vừa mới xuống tàu
hỏa, đầu óc còn chưa trở lại bình thường, ăn nói chậm chạp, đành để Khuất Vân
kéo vào trong quán.
Không biết là trùng hợp hay bất hạnh, Khuất Vân lại
chọn ngay mì sợi.
Cho dù là trai đẹp, nhưng mì chảy ra từ mũi cũng thật
sát phong cảnh, để tránh thảm kịch xảy ra lần thứ hai, trong khi ăn, Du Nhiên
hoàn toàn im lặng, cũng thường thường nhìn về phía Khuất Vân.
Liên tục như vậy trong vòng mười phút, Khuất Vân buông
đũa xuống: “Vì sao em cứ nhìn tôi như thế?”
“Em sợ mì từ trong mũi anh… chui ra.” Du Nhiên không
cẩn thận nói ra nỗi lo lắng trong lòng.
“Tôi phát hiện…” Khuất Vân chậm rãi nói: “Mới mấy ngày
không gặp, chỉ số thông minh của em đã giảm xuống một trình độ mới.”
“Anh đừng không tin, thật sự đã từng có người phun mì
ra từ mũi.” Du Nhiên vội vàng giải thích: “Chính vì chuyện này em mới không hẹn
hò với cậu ta, em không muốn anh cũng bị loại chuyện này.”
“Không hẹn hò với cậu ta?” Giọng nói của Khuất Vân vừa
nhẹ nhàng, vừa tự nhiên, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng.
Cái chuông báo động trong lòng Du Nhiên điên cuồng
rung lên, vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn.
Nhưng còn may, Khuất Vân chỉ nói một câu như vậy rồi
tiếp tục hưởng thụ đồ ăn mỹ vị, thấy vậy, Du Nhiên thầm thở phào một hơi.
Ăn cơm xong, dù sao về trường cũng không có việc gì
làm, Du Nhiên quyết định theo về nhà Khuất Vân.
Trên đường về, Du Nhiên thuận tiện mua một ít kem.
Không biết mặt trời quá nóng hay thế nào, Khuất Vân
đột nhiên ga lăng giúp Du Nhiên cầm túi đồ ăn vặt.
Tuy túi đồ ăn vặt rất nhẹ, nhưng thái độ săn sóc này
của Khuất Vân vẫn khiến Du Nhiên vô cùng hài lòng.
Khi về tới nhà, Khuất Vân bảo Du Nhiên tới phòng khách
nghỉ ngơi, tự mình vào phòng bếp, để kem vào trong tủ lạnh.
Du Nhiên đương nhiên không nhàn rỗi, lập tức chạy tới
phòng ngủ của Khuất Vân, tìm kiếm dấu vết phụ nữ khắp nơi.
Dường như Khuất Vân có chút cuồng sạch sẽ, căn phòng
được quét dọn vô cùng sạch, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, lại càng không
nói đến dấu vết của phụ nữ.
Nhưng Du Nhiên không chịu ra về tay không, vì vậy, cô
nàng mở tủ quần áo, tìm được nơi để nội y…
“Em đang làm gì vậy?” Khuất Vân xuất hiện tại cửa
phòng ngủ, hai tay khoanh trước ngực.
Du Nhiên chậm rãi quay đầu lại, cười như một tên dâm
tặc: “Thì ra anh thích mặc quần nhỏ tứ giác.”
Khuất Vân: “…”
Để bảo vệ đời sống riêng tư còn lại của mình, Khuất
Vân túm cổ áo Du Nhiên, tha cô nàng xuống lầu.
Không có chuyện gì để làm, đành phải xem ti vi, Du
Nhiên làm ổ trên sô pha, lung tung ấn điều khiển từ xa.
Trong lúc lơ đãng, cô nàng nghe thấy câu hỏi của Khuất
Vân: “Cậu trai đi ăn với em ở quán lẩu tự phục vụ kia học trong trường chúng
ta?”
“Đúng vậy.” Du Nhiên liên tục chuyển mấy kênh, đều là
“bảy vị tiên nữ” làm người ta nuốt không trôi.
Mấy cô tiên nữ trên thiên đình này, mắt mỗi người vẽ
một màu lòe loẹt, ăn mặc thiếu vải, hoàn toàn khác với hình tượng tiên nữ trong
cảm nhận của Du Nhiên.
Chẳng trách ngày nay nữ sinh giống tiểu thư, tiểu thư
giống sinh viên, thì ra ngay cả tiên nữ cũng giống nữ yêu, nữ yêu cũng giống
tiên nữ.
“Lúc đó em với cậu ta đang hẹn hò?” Khuất Vân tiếp tục
hỏi.
“Vâng… Mà, anh hỏi chuyện này làm gì?” Lực chú ý của
Du Nhiên cấp tốc quay trở lại.
“Em dẫn bạn trai hiện tại tới chỗ em từng hẹn hò với
cậu trai khác…” Khuất Vân hướng tầm mắt lên, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén