XtGem Forum catalog
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328574

Bình chọn: 10.00/10/857 lượt.

hật cần một việc nào đó để xua đi bầu

không khí quái dị trên xe.

“Là tôi.” Đây là câu nói đầu tiên của Khuất Vân.

“Tôi biết.” Du Nhiên nói, cũng cố gắng dời sự chú ý

của mình ra ngoài cảnh sắc đang vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ.

Sau đó, Khuất Vân vô cùng nghiêm túc hỏi cô một câu:

“Du Nhiên, em có tin tôi không?”

“Cái gì?” Du Nhiên không hiểu.

Ngữ điệu của Khuất Vân khiến cho không khí lại căng

thẳng lên: “Bởi vì sau đây tôi muốn nói cho em một số sự thật, một số sự thật

mà dù thế nào em cũng không muốn tin.”

“Anh nói đi.” Trò chơi Du Nhiên ghét nhất từ khi sinh

ra đến giờ chính là giải câu đố.

“Thứ nhất, người lái xe đụng vào bố mẹ em chính là do

Cổ Thừa Viễn sai khiến. Thứ hai, lần hiến gan kia, thật ra là một vở kịch đã

dựng sẵn, Cổ Thừa Viễn không bị lừa.”

Hai câu nói ngắn ngủi này giống như qua một lúc thật

lâu mới có thể trôi vào tai Du Nhiên, cô vẫn duy trì tư thế nghe máy, thậm chí

ngay cả lông mi cũng không chớp một cái.

“Em có thể mắng tôi là lừa đảo, có thể khinh thường

tôi, nhưng trước tiên, em hãy nghe lời nói của mấy người trong cuộc đã.” Khuất

Vân nói.

Anh đã thu thập được tất cả chứng cứ rồi.

“Điện thoại của ai vậy?” Cổ Thừa Viễn bỗng lên tiếng

hỏi.

“Bạn học của em.” Nét mặt Du Nhiên vẫn như bình

thường, nhưng trái tim đã bắt đầu đập mãnh liệt.

Khuất Vân ở bên kia ngừng lại một lát, sau đó trầm

giọng nói: “Cổ Thừa Viễn ở bên cạnh em?”

“Ừ.” Du Nhiên đáp nhẹ một tiếng, cũng đổi điện thoại

sang tai bên phải, không muốn khiến Cổ Thừa Viễn phát hiện ra.

“Du Nhiên, hãy nghe tôi nói, lập tức mượn cớ rời khỏi

hắn, đừng một mình ngả bài với hắn, hiểu không?!” Những lời này của Khuất Vân

dùng một ngữ điệu rất chậm, rất nhẹ, nói ra.

Anh cố gắng khiến cô bình tĩnh lại.

“Tớ đang trên đường tới sân bay, tớ sắp đi Quế Lâm,

vậy khai giảng gặp lại nhé.” Du Nhiên cố gắng khiến giọng nói thật bình thường.

Ngắt máy, thấp thỏm chờ đợi năm phút, dường như Cổ

Thừa Viễn không phát hiện ra điều gì.

Sự kiên nhẫn của Du Nhiên đã dùng hết, cô chọn đúng cơ

hội, nói: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”

Đi vệ sinh rồi trốn, đây là kế hoạch của cô.

Nhưng Cổ Thừa Viễn giống như không nghe thấy.

“Em không nhịn được nữa.” Không khí trong xe thật

lạnh, nhưng Du Nhiên cảm thấy lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.

“Chiêu này, là Khuất Vân vừa mới dạy cho em?” Cổ Thừa

Viễn hỏi, đôi mắt anh ta vẫn nhìn phía trước, mà khóe miệng lại có một độ cong

lạnh lùng tới mơ hồ.

Anh ta biết tất cả.

Du Nhiên cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa, hỏi

thẳng: “Người đâm xe vào bố mẹ, có đúng là do anh sai khiến hay không?”

“Em tin lời của Khuất Vân sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Em không tin, vì vậy em muốn nghe lời giải thích của

anh.” Du Nhiên nắm chặt tay.

“Nhưng, em đã tin, nếu không em đã không nghe lời cậu

ta, vội vàng muốn rời khỏi anh.” Cổ Thừa Viễn nói một chuyện thật.

Du Nhiên không nói gì để đáp trả.

Đúng vậy, trong vô thức, cô đã tin Khuất Vân, chuyện

này đủ để giải thích một loạt hành động trốn tránh vừa rồi của cô đối với Cổ

Thừa Viễn.

“Thì ra, diễn trò lâu như vậy, kết quả vẫn cứ là vô

dụng.” Cổ Thừa Viễn lẳng lặng cười, nụ cười kia mang theo hơi lạnh, không ngừng

bao trùm toàn bộ lỗ chân lông của Du Nhiên.

“Những lời này, ý là thừa nhận sao?” Giọng nói của Du

Nhiên hơi run run, giống một người đứng không vững.

“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn nói.

“Dừng xe!” Du Nhiên trầm giọng ra lệnh: “Từ nay về

sau, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”

Anh ta sao có thể làm chuyện như vậy với bố mẹ cô?

Nếu có một chút sai sót, bố mẹ cô có thể vĩnh viễn sẽ

không tỉnh lại.

Anh ta sao có thể đối xử như vậy với sinh mệnh của

những người mà cô yêu nhất!

“Du Nhiên.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng gọi tên cô.

Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy một bình xịt nhỏ và một

lớp sương mù màu trắng phun ra từ vòi phun.

Một mùi vị gay mũi tràn tới, sau đó, Du Nhiên chìm vào

bóng tối.

Khi tỉnh lại, Du Nhiên phát hiện mình đang nằm trên sô

pha trong phòng khách của một biệt thự xa lạ, đầu hơi choáng váng, giống như

say rượu.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là một màu xanh ngắt, toàn bộ

tràn vào trong mắt như đang không ngừng phồng lên.

Nhẫn nhịn cảm giác không khỏe, tựa đầu sang một bên,

Du Nhiên nhìn thấy chân của Cổ Thừa Viễn.

Trong tay anh ta, chính là di động của cô.

“Khuất Vân gọi cho em hơn hai mươi cuộc điện thoại,

xem ra, hắn rất lo lắng cho em.” Cổ Thừa Viễn nói.

“Anh làm thế này là có ý gì?” Du Nhiên phát hiện hai

tay của mình đang bị chiếc còng tay bằng kim loại lạnh lẽo còng lại.

“Du Nhiên, em đã nói, chỉ cần anh cần em, em sẽ đến.

Thế nhưng, bất cứ lúc nào anh cũng cần em, bởi vậy, anh không thể để em chạy

thoát.” Cổ Thừa Viễn đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa thủy tinh ra, sau đó,

di động của Du Nhiên vẽ một đường cong màu bạc trên không trung, cứ như thế,

rơi xuống chân núi.

“Nơi này là biệt thự nghỉ dưỡng mà anh đã mua, rất yên

tĩnh, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta. Cổ Thừa Viễn lại trở về bên cạnh

chiếc sô pha Du Nhiên đang nằm, ngồi xuống, bàn tay lướt dọc theo chân cô.

Đầu ngón tay của a