
ộng anh ta đã cầu hôn cô hai lần.
Lần đầu tiên vào ngày xuất viện, nhìn Du Nhiên đang
thu dọn đồ dùng, anh ta nhẹ giọng nói: “Du Nhiên, chúng ta kết hôn đi.”
Du Nhiên chỉ cười cười, không có bất cứ phản ứng gì.
Lần thứ hai là một tuần sau khi xuất viện, Cổ Thừa
Viễn lại đưa Du Nhiên ra ngoài ăn trưa, sau khi ăn xong, thuận tiện tới một khu
biệt thự xa hoa đang rao bán ở bên cạnh.
Khi đi tới một trong những căn biệt thự trong đó, Cổ
Thừa Viễn đột nhiên hỏi: “Căn nhà này làm nhà mới khi kết hôn thế nào?”
Du Nhiên đương nhiên hiểu ý của anh ta, nói lảng đi:
“Mùa đông ở đây không có tuyết, vậy mà trong phòng khách lại có một cái lò sưởi
âm tường, đúng là giả tạo.”
Cứ như thế, hai lần cô đều chuyển hướng câu chuyện.
Thật ra, Cổ Thừa Viễn cũng có thể coi là một đối tượng
tốt, nếu bọn họ ở bên nhau, Cổ Thừa Viễn sẽ không còn cô đơn, bố mẹ cũng sẽ vui
vẻ, giống như kết cục cả nhà cùng vui.
Nhưng Du Nhiên luôn cảm thấy cô không thể làm như vậy.
Về phần nguyên nhân, cô không biết.
Có lẽ, người không thể nhìn rõ tâm tư của mình nhất,
chính là bản thân.
Du Nhiên nhớ cô từng thề trước mặt Khuất Vân, nói sẽ
tìm một người đàn ông coi cô như báu vật trong lòng bàn tay.
Cô cảm nhận được nỗi khổ khi yêu một ai đó, vì vậy cô
chấp nhận Tiểu Tân, muốn được yêu một lần, nhưng kết quả vẫn là không tốt.
Còn Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên xác nhận, sau khi trải qua
những chuyện đó, anh ta đối với cô tốt, rất rất tốt.
Nhưng tới lúc này Du Nhiên mới mơ hồ nhận ra, thứ mình
muốn dường như còn nhiều hơn thế.
Cô quá tham lam – cô muốn một người yêu mình, mà mình
cũng yêu người đó.
Du Nhiên nghĩ, cô nhất định sẽ cô đơn cả đời.
Lần cần hôn thứ ba của Cổ Thừa Viễn diễn ra trong
phòng Du Nhiên.
Lúc đó, Bạch Linh và Lý Minh Vũ ở trong bếp nấu cơm,
để hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Du Nhiên lại nhớ tới một số chuyện thú vị khi còn bé,
vui vẻ mang ra bàn luận.
Khi còn bé, Du Nhiên vừa ăn đậu tương vừa xem ti vi,
kết quả cắn phải lưỡi, máu chảy ròng ròng, lúc đó người lớn đều đã ra ngoài, Cổ
Thừa Viễn đỡ cô lên xe đạp, đi thẳng tới bệnh viện.
“Em nhớ khi đó em cứ nhào vào lòng anh khóc, quần áo
của anh nhuộm đầy máu từ miệng em, khi mẹ tới bệnh viện còn tưởng bụng anh bị
thương, vô cùng sợ hãi.” Du Nhiên khẽ cười.
Lúc đó, cô cũng rất sợ, nghĩ rằng mình sẽ chết, may mà
Cổ Thừa Viễn luôn ở bên an ủi cô.
Trong trí nhớ của cô, Cổ Thừa Viễn luôn áo quần gọn
gàng, sạch sẽ, mang theo một cảm giác lạnh lạnh.
Thích anh ta, có phải từ khi đó?
“Anh nhớ, trước đây, khi ở bên anh, em luôn rất vui
vẻ.” Đường viền đôi môi Cổ Thừa Viễn cong lên thành một đường cong rõ ràng,
giống như đang nhớ lại quá khứ thật tươi đẹp, nhưng chậm rãi, lông mày anh ta
hạ xuống, biến thành dáng vẻ cô đơn: “Đáng tiếc, đều bị anh phá hủy.”
“Đừng nói những chuyện này nữa, giờ không phải tốt lắm
sao?” Du Nhiên lại chuyển hướng câu chuyện: “Em đói rồi, em đi trộm ít đồ ăn
đến đây.”
Nói xong, cô định đứng dậy, nhưng Cổ Thừa Viễn kéo cô
lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, qua một lúc rất lâu mới nói:
“Du Nhiên, cứu anh.”
“Anh…” Ánh mắt Du Nhiên khẽ lay động.
“Nghe nói Khuất Vân đã bắt đầu gặp gỡ cô gái vừa xem
mặt, bố mẹ cô gái đó là bạn của bố mẹ cậu ta.” Bàn tay Cổ Thừa Viễn nắm trên
khuỷu tay cô, ngón tay cái chạm vào gân tay của cô: “Cậu ta đã bắt đầu một cuộc
sống mới.”
“Vậy sao?” Du Nhiên trả lời như vậy, giọng nói thật
bình tĩnh.
“Anh thật hâm mộ cậu ta, không phải vì cậu ta đã từng
ở bên em, mà vì cậu ta cầm được cũng buông được. Anh không làm được, thứ anh
muốn, ngay từ đầu là cái gì thì vĩnh viễn sẽ là cái đó, anh không có được,
chính là trọn đời chìm đắm. Vì vậy… Du Nhiên, xin em hãy cứu anh.”
Đường cong mạnh mẽ trên thân thể Cổ Thừa Viễn trong
giây phút đó dường như mềm đi: “Du Nhiên, đeo nhẫn, vĩnh viễn ở lại bên anh.”
Du Nhiên không biết nên đáp lại thế nào, cô dùng
phương pháp như trước – trì hoãn.
Cô xin anh ta cho cô thêm một ngày, cô sẽ suy nghĩ kỹ
càng, sẽ cho anh ta một đáp án chính xác.
Mà đáp án kia, là cuối cùng, một khi đã nói ra sẽ
không thay đổi nữa.
Thời gian phải trả lời chính là sáng ngày hôm sau, đêm
hôm đó, Du Nhiên không ngủ được, một mình đi dạo bên bờ sông.
Mặt sông là một màu đen sâu kín, thỉnh thoảng có một
chiếc thuyền hàng chạy qua, tạo thành những gợn sóng.
Dựa nửa người vào lan can, Du Nhiên nghĩ, bạn gái lần
này của Khuất Vân sẽ giống cô, hay giống Đường Ung Tử?
Có lẽ, cô gái này chính là một nửa còn lại của đời
anh, có lẽ, bọn họ rất nhanh sẽ kết hôn, có lẽ, những dây dưa đau khổ trong
cuộc tình với cô chỉ là một sự luyện tập trước khi gặp cô gái này.
Cẩn thận nghĩ lại, có thể có một cuộc tình oanh oanh
liệt liệt, đủ loại tình tiết khiến người ta méo mặt, một cuộc tình đáng bị sét
đánh, một cuộc tình khiến người ta chỉ trích lẫn nhau, anh tàn khốc, tôi vô
tình, cô cố tình gây sự với một người có tần suất xuất hiện rất cao trong giấc
mơ của nữ sinh toàn trường như Khuất Vân cũng coi như không uổng phí cuộc đời.
Lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, ngắm nghía