
Sau đó, anh ta như một con báo vồ mồi, dùng sức lực
không cách nào ngăn cản, cấp tốc đè Du Nhiên lên giường.
Cổ tay anh ta chạm vào cổ tay cô, hai loại máu hòa vào
nhau, chảy xuống ga trải giường, nở ra những bông hoa vừa chói mắt vừa vắng
lạnh.
“Cho dù chết, hai chúng ta cũng phải chết cùng nhau.”
Giọng nói của Cổ Thừa Viễn bình tĩnh đến mức không giống âm thanh của một người
đang sống.
Nói xong, anh ta cúi người xuống, hôn lên cổ cô.
Giống như một con quỷ hút máu đẹp đẽ, tái nhợt, chỉ
đến vào những khi tờ mờ tối, đang hút dòng máu cứu lấy sinh mệnh của mình.
Môi Cổ Thừa Viễn lạnh như đúc kết lại từ giá lạnh của
toàn thế giới, từng chút một, đóng băng sinh mệnh của Du Nhiên.
Du Nhiêng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái đèn có chụp đèn
giả cổ màu xanh thẫm kia đang lắc lư trong không trung, trong im lặng.
Huyết quản nơi cổ tay đang nảy lên theo nhịp tim đập
thình thịch, mỗi một tiếng đều đau như dao cắt.
Thân thể Cổ Thừa Viễn nặng đến mức cô không cách nào
chịu nổi, phổi bị ép tới mức chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Vậy thì phải dùng hơi thở cuối cùng này đi, Du Nhiên
dùng giọng nói khàn khàn gào ra một câu nói từ sâu trong lòng.
“Cái tên Khuất Vân chết băm chết vằm, mất dạy, đã ngu
còn tỏ ra nguy hiểm, giả tạo đến mức đáng bị sét đánh, giả nai đến mức đáng bị
người cưỡng hiếp, tổ sư bà nhà anh chết ở chỗ nào rồi!!!”
Trong giờ phút nguy hiểm nhất, người Du Nhiên nghĩ
đến, chỉ có Khuất Vân, chỉ có Khuất Vân.
Cho dù cô biết anh không thể nào xuất hiện ngay lúc
này, nhưng nếu cô phải chết, cô cũng muốn trước khi chết, gào lên một câu thật
lòng nhất này.
Một câu gào thét này có thể coi như kinh thiên động
địa, tiếng vang tạo thành từ đó cũng rất cao – Du Nhiên còn nghe thấy cả tiếng
động trên cầu thang ngoài cửa.
Theo lý mà nói, tiếng động đó phải là càng lúc càng
nhỏ, nhưng Du Nhiên phát hiện ra, âm thanh đó càng lúc càng gần, nghe rất rõ,
giống như tiếng cộp cộp của giày da gõ trên mặt đất.
Vài giây sau, cửa bị phá, sau đó, trọng lượng của Cổ
Thừa Viễn trên người Du Nhiên nhất thời biến mất – người nào đó đã kéo Cổ Thừa
Viễn ra, sau đó dùng một nắm đấm đánh ngã anh ta trên mặt đất.
Mà người nào đó trong truyền thuyết, chính là Khuất
Vân, với vẻ mặt còn đáng sợ hơn cả cương thi thiếu nửa cái đầu đang nhảy cóc.
Cổ Thừa Viễn không phải loại người yếu ớt, anh ta đứng
dậy, lập tức đánh trả.
Hai bên đều đã từng tập luyện, lúc này đang đánh đấm
rầm rầm, bịch bịch, hự hự, máu văng tung tóe, xương khớp kêu rắc rắc.
Du Nhiên vô cùng muốn ngồi dậy xem trận đấu đặc sắc
này, nhưng cơ thể cô sau khi thả lỏng trong liên tục căng thẳng, lại mất máu
quá nhiều, không thể duy trì được nữa, đôi mắt đảo tròn, trợn lên, đầu lệch đi
một cái rồi hôn mê.
Không có mơ mộng, bởi vì thời gian chỉ như chớp mắt
một cái, cô đã tỉnh lại.
Trước khi mở mắt, Du Nhiên biết sắp tới đây cô sẽ phải
đối mặt với hai loại sự thật.
Một cái là Cổ Thừa Viễn bị đánh bại, Khuất Vân cứu
được cô trở về.
Cái còn lại là Khuất Vân bị đánh bại, đồng thời đã bị
trồng trong khoảng rừng ở ngọn núi phía sau, chờ đến mùa rồi thu hoạch.
Vì vậy, động tác mở mắt này của Du Nhiên phải dùng
toàn bộ dũng khí.
Kết quả không khiến cô thất vọng.
Khuất Vân ngồi bên cạnh cô.
Chỉ là – gương mặt tuấn tú kia bị đánh chỗ xanh chỗ
tím.
Du Nhiên chớp mắt, chớp mắt, rồi lại chớp mắt, giống
như không nhận ra anh.
“Xin giới thiệu một lần nữa.” Khuất Vân nói: “Tôi
chính là Khuất Vân chết băm chết vằm, mất dạy, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, giả
tạo đến mức đáng bị sét đánh, giả nai đến mức đáng bị người cưỡng hiếp đây.”
“Anh chưa bị chôn à? Hay vừa từ dưới đất chui lên?” Du
Nhiên nhìn những vết thương trên mặt Khuất Vân, hỏi.
“Cổ Thừa Viễn cũng bị thương không nhẹ, tôi và cậu ta,
không ai hơn ai.” Khuất Vân hiểu được ý của Du Nhiên.
Lúc này Du Nhiên mới liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện
mình đang nằm trên giường bệnh, chỗ cổ tay có một lớp băng rất dày.
“Cổ Thừa Viễn đâu?”
“Tôi vốn định báo cảnh sát, nhưng mẹ em gọi điện tới
xin cho cậu ta, nói mọi chuyện cứ chờ em tỉnh lại rồi hỏi ý kiến của em.” Khuất
Vân nhìn theo ánh mắt Du Nhiên, dừng lại ở vết thương của cô, dùng tay mình
trùm lên nó một cách rất tự nhiên: “Mẹ vợ tương lai của tôi đã nói, tôi không
dám không nghe, cậu ta giờ đang nằm ở một bệnh viện khác – khi tôi và cậu ta
lăn từ trên cầu thang xuống, cậu ta bị vỡ đầu, khâu hơn mười mũi.”
Bàn tay Khuất Vân khô ráo, ấm áp, nhiệt độ đó xuyên
qua lớp băng gạc truyền thẳng tới mu bàn tay cô.
“Còn anh, thì gãy một chân.” Du Nhiên nhìn cái chân bó
thạch cao và chiếc xe lăn anh đang ngồi, cho ra kết luận này.
“Đúng vậy, kết quả là ba người đều bị thương nặng,
phải gọi xe cấp cứu.” Khuất Vân nhớ lại: “Trong phòng khách một người vỡ đầu,
một người gãy chân, trong phòng ngủ trên tầng còn có một người cắt cổ tay tự
sát, suýt chút nữa đã lên trang nhất ấy chứ.”
“Em cứ tưởng anh sẽ bế em lên, từng bước đi tới bệnh
viện cơ.” Giấc mơ lãng mạn của Du Nhiên thật sự tan thành mây khói.
“Tôi không gọi em dậy, bắt em bế