
ời vốn là không gì có thể bù đắp được. Quốc
Vương tôi khôngchịu được cảnh dân đen máu chảy, non nước không yên bình
nên gửi thư cầu hoàngtử lui binh cho an ổn trăm nhà, bá tánh vui mà quân lính nhà Nguyên cũng thoátkhỏi cảnh chia lìa gia đình, thê tử.
- Sứ giả không cần nhiều lời – Tướng quân Ô Mã Nhi lên tiếng – Quốc
Vươngngươi vô lễ, sai người thích chữ “Sát Thát”, khinh nhờn thiên binh, lỗi ấy tolắm. Thiên triều cũng đã nhiều lần xuống chiếu, đừng trách tại sao không có mộtcơ hội cho các ngươi.
Sứ giả mặt không hề biến sắc, nhẹ nhàng:
- Chó nhà cắn người lạ không phải tại chủ nó. Vì lòng trung phẫn mà họ
tựthích chữ thôi, Quốc Vương tôi không biết việc đó. Tôi là cận thần,
tại sao lạikhông có?
Nói rồi giơ cánh tay cho xem. Quả nhiên dưới cánh tay dù có vài vết sẹo to,không hề thích hai chữ đầy kiêu hãnh đó.
Thoát Hoan chợt lên tiếng:
- Đại quân từ xa tới, nước ngươi sao không quay giáo đến hội kiến, lại cònchống lệnh. Càng bọ ngựa cản bánh xe liệu sẽ ra sao?
Sứ giả không nề nao núng, giọng vẫn tỏ ra cứng cỏi vô cùng:
- Hiền tướng không theo cái phương sách Hàn Tín bình nước Yên, đóng quân
ởđầu biên giới, đưa thư tin trước, nếu không thông hiếu thì mới là có
lỗi. Naylại bức nhau, người ta nói thú cùng thì chống lại, chim cùng thì mổ lại, huốngchi là người”.
Doanh trại im lặng trong một thoáng. Ô Mã Nhi gằn giọng:
- Đại quân mượn đường để đi đánh Chiêm Thành, Quốc Vương ngươi nếu đến
hộikiến thì trong cõi yên ổn, không bị xâm phạm mảy may. Nếu cứ chấp nê
thì trongkhoảnh khắc núi sông sẽ thành đất bằng, vua tôi sẽ thành cỏ
nát, máu chảy đầyđồng.
Từ đầu tới cuối, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không nói một lời. Cầm bức thưtrả lời, hắn trao lại cho người hầu cận, nhẹ nhàng:
- Sứ giả về đi… Mọi chuyện nên nói ngoài chiến trận. Đã đến nước này, sẽkhông có chuyện cầu hòa.
Hắn khoát tay, sứ giả cung tay thi lễ. Ô Mã Nhi bước lên, giọng không vui:
- Tâu vương gia… Người này ở vào lúc bị uy hiếp mà lời lẽ tự nhiên,
khônghạ chủ nó xướng là Chích, không nịnh ta lên là Nghiêu, mà chỉ nói
“Chó nhà cắnngười”; giỏi ứng đối. Có thể nói là không nhục mệnh vua.
Nước nó còn có ngườigiỏi, chưa dễ mưu tính được. Tha một tên như thế, e
là…
- Nơi nào cũng có địa linh nhân
kiệt. Thắng một quốc gia mà người là nhữngcon rùa rụt đầu rụt cổ, sao
bằng hạ một đất nước người dân đồng lòng. Chiếnthắng đó mới vẻ vang, mới là ý nghĩa. Phải không sứ giả Nam triều, ĐỗKhắc Chung?
Sứ giả đó tên Đỗ Khắc Chung.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ cảm thấy cơ thể bỗng trở nên vô cùng mệt mỏi. Mệt không vì cuộc chiến. Hắn mệt vì nhận ra, lòngmình trong lần trầm luân đó đã thay đổi quá nhiều.
Hải San không ra chiến trận, nàng không dùnglưỡi gươm hạ hắn, nhưng đôi mắt
sáng quắc của nàng, kiên cường của nàng, tìnhyêu quê hương của nàng đã
lấy trọn con tim của hắn….Song, dù thế nào đi nữa, nàng có quê hươngnàng, hắn có bổn phận với Tổ quốc hắn. Thượng Nguyên
An Khắc Nhĩ là kẻ xâm lược, vẫn phải tiếp tục chém giết chođến khi mảnh đất đó thuần phục dưới chân.
- Hoàng huynh… Tiệc khao quân đêm nay đệ sẽ không tham dự. Đệ mệt rồi.
Buổi tiệc đêm hôm ấy có thêm một màn góp vui từ
người con gái đếntừ Đại Việt… Khác hẳn với Hải San, đó là một bông hoa
tôn quý và xinh đẹp. Nànglà An Tư công chúa… Tiếng đàn hát, khúc nhạc
réo rắt theo gió lọt vào lều củaHải San. Nàng khẽ trở mình, ánh mắt mông lung. Bên cạnh, Thượng Nguyên A KhắcNhĩ ôm nhẹ lấy vóc dáng mảnh khảnh, khép mắt. Nàng chồm dậy… Nước mắt vô thứcrơi trên má…
- Nhớ nhà à?
Hải San không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về hướng đó. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩcũng ngồi dậy, kéo nàng vào trong lòng mình:
- Khoác áo vào… Ta mang nàng ra đó xem…
Tiếng hát lại réo rắt động lòng người. Thêm âm điệu du dương như ru hồnngười
vào trong mộng. Tiếng nguyệt cầm, hay nhưng xa lạ. Nó không phải đến
từnhững âm điệu quê hương. Hải San nhớ da diết. Vùng ký ức mơ hồ, những
đêmtrăng, chiếc vỏ ốc trên tay, nàng và các cô gái làng chài thổi lên
khúc ca vùngbiển rộng. Mộc mạc nhưng thấm vào máu của nàng rồi.
- Hoàng tử!
Tiếng vỗ tay từ đằng xa… Người con gái đang được Thoát Hoan ôm ấp tronglòng
thi lễ, sau đó rời khỏi bàn chủ tiệc. Một chiếc đàn đã được mang
đến.Những ngón tay lướt trên phím. Bình sa lạc nhạn thoắt lại đổi qua
khúc Song phihồ điệp… Âm nhạc nói lên lòng người… Rồi tiếng đàn bỗng
thoáng trầm xuống,giọng hát người con gái vút cao:
“Ai xuôi vạn lý ngàn đình
Thương cho biển nhuộm máu hồng tịch dương…”
Nàng hát bằng giọng Quảng… Bình thường Hải San vốn không nghe rõ được
giọngnói của người vùng ấy, nhưng hôm nay, tiếng hát, âm thanh lại vang
lên, rõ ràngđến lạ lùng. Máu hồng tịch dương… Biển quê hương đã từng
nhuộm hồng bởi máu.Làng chài bị phá tan hoang… Lửa nổi lên, khắp nơi la
liệt xác người…
Ký ức… Hải San khóc
tức tưởi… Nàng nhớ lại giờ phút bên đồi cát, người đànông này đã chà đạp mình. Cát vàng phủ lên tấm thân trần trụi, những giọt lạchồng trinh
nguyên rơi trên cát. Nước mắt không thể rơi, bây giờ bỗng chốc tuôntrào. Hắn mang đến bi kịch cho nàng, nhưng nàng lại khôn