
o để làm gì chứ?
Liên Tống mơ mơ hồ hồ bước
vào trong phòng, nhìn mỹ nhân Phượng Cửu mặc nguyên quần áo nằm ngủ trên giường, sững lại, nói: “Huynh sử dụng thuật hôn mê trên người nàng ấy
làm gì, đệ thấy sau khi mọi người ra ngoài, nàng ấy đã có dấu hiệu tỉnh
lại, huynh lo lắng cho nàng ấy, mong nàng ấy ngủ thêm chút nữa để dưỡng
thần đệ có thể lý giải được, nhưng thực ra ngủ nhiều quá cũng không
tốt…”.
Đế Quân vừa dùng hai dải lụa đen buộc chặt ống tay áo vừa
nói: “Hãy giúp ta trông coi nàng, trước khi ta quay lại, đừng để nàng
thức giấc”.
Liên Tống nhìn ống tay áo đã được buộc chặt của
chàng, nói: “Đây chẳng phải là trang phục khi luyện đan của huynh sao?”, quan tâm nói: “Lẽ nào Phượng Cửu đã nhiễm bệnh nặng?”.
Đế Quân
chằm chằm nhìn chàng ta: “Còn nguyền rủa Tiểu Bạch mắc bệnh nặng thêm
một lần nữa ta sẽ đánh cho đệ nhiễm bệnh nặng thật đấy”.
Liên Tống quân sán lại gần quan sát kỹ sắc mặt của Phượng Cửu: “Vậy tại sao huynh…”.
Đế Quân thở dài nói: “Nàng không muốn gặp ta, vì vậy trong giấc mộng của A Lan Nhược, khi ở bên cạnh nàng, ta đã phải giả mạo thân phận của Tức
Trạch, nhưng khi nàng tỉnh dậy nhớ lại chuyện này nhất định sẽ khó xử
lý, bình linh đan của Lão Quân mà ngươi mang tới, lúc này đã dùng đến
rồi đây”.
Liên Tống kinh ngạc: “Huynh định cho nàng uống linh đan để nàng quên hết mọi chuyện trong giấc mộng của A Lan Nhược ư?”.
Đông Hoa chỉnh lại tay áo, lạnh nhạt nói: “Ta không hề muốn nàng quên tất cả mọi việc, vì vậy mới cần luyện lại bình linh đan đó, thay đổi công dụng của nó một chút, viết lại toàn bộ những ký ức ấy của nàng, đặc biệt là
những chuyện mà ta giấu nàng”.
Liên Tống sững sờ nói: “Đây là
cách mà huynh nghĩ ra sao?”. Một thánh tình như chàng tuyệt đối không
nghĩ ra được cách giải quyết nào thô lỗ mà trực tiếp như vậy, nhất thời
kinh ngạc tới nỗi không biết nói gì, mãi sau mới bừng tỉnh lại, nói:
“Mặc dù nói thật với nàng có phần mạo hiểm, nhưng đợi nàng tỉnh lại,
huynh cứ thật thà nói ra hết mọi chuyện rồi xin nàng tha thứ mới là cách giải quyết tận gốc vấn đề, huynh làm như vậy, nếu có một ngày, nàng
biết rõ chân tướng sự việc, chẳng phải sẽ càng khó xử lý hơn sao? Huynh
hãy suy nghĩ lại đi”.
Đế Quân đưa tay lên day trán: “Ta đã hỏi đá Thiên Mệnh, đá Thiên Mệnh nói rằng duyên phận của chúng ta rất mong
manh, không thể chịu được quá nhiều trắc trở. Trong chuyện của ta, Tiểu
Bạch nàng… luôn có chút khúc mắc, lúc này nếu để nàng nhớ lại những việc ta đã giấu nàng trong giấc mộng của A Lan Nhược, sau đó không biết sẽ
gây ra chuyện gì nữa, duy chỉ có việc này là ta không dám mạo hiểm, suy
đi tính lại, cách này vẫn là tốt nhất”.
Liên Tống quân thở dài
nói: “Sớm biết như vậy, trong giấc mộng đó, huynh không nên đóng giả làm Tức Trạch để lừa nàng”. Lại trêu đùa nói: “Thấy nàng gần gũi với Tức
Trạch mà huynh giả mạo, huynh không cảm thấy ghen tức sao?”.
Đông Hoa cau mày khó hiểu: “Tại sao ta phải ghen, ta chẳng qua chỉ mượn thân phận của Tức Trạch mà thôi, ta vẫn là ta, nàng lại yêu ta thêm một lần
nữa lẽ nào chẳng phải là vì đời này, nàng không thể yêu ai khác ngoài ta sao?”.
Liên Tống cười trừ, nói: “Huynh nói đúng”.
Đế Quân nói xong liền nhanh chóng bước ra cửa, bỏ lại Liên Tống ngồi bên giường thở dài, thời khắc quan trọng nếu quá thận trọng chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc lớn, hành động dứt khoát quả là tác phong của Đế Quân, nhưng
quyết định lần này của Đế Quân khiến Liên Tống mơ hồ cảm thấy có phần lo lắng. Việc lừa dối tiểu hồ ly giờ đây chàng cũng được coi là một nửa
tòng phạm. Liên Tống quân u uất nhìn về phía chiếc giường, lại buồn bã
thở dài. Tiểu hồ ly ngây thơ lương thiện, thực ra chàng có chút không nỡ ra tay lừa dối nàng. Nhưng nếu không lừa dối nàng, Đế Quân sẽ xuống tay với chàng, mà chắc chắn sẽ ra tay rất mạnh. Có lừa dối không? Không lừa dối? Thôi cứ lừa dối vậy.
Khi Phượng Cửu mở mắt ra, trời đã vào
đêm, nửa vầng trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào hồ nước suối nóng trong
phòng, mặt nước khẽ dập dềnh, lấp lánh như vẩy cá, hương hoa thanh mát
phảng phất, nhờ ánh trăng nàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra bên cạnh rèm
trướng có treo một tấm gỗ sơn, bên trên đó là một chậu hoa ma ha mạn thù sa đang nở rộ. Nếu nàng không nhớ nhầm, đây là hành cung mà nữ vương
sắp xếp cho Đế Quân ở trong Phạn Âm Cốc. Bọn họ đã trở về rồi ư?
Phượng Cửu ngây người hồi lâu lặng ngắm chậu hoa ma ha mạn thù sa đỏ thắm treo trên đầu, đúng rồi, Đế Quân đã đổi quả tần bà cho Cơ Hoành, khi nàng
tới lấy trộm quả quý đã bị rơi vào giấc mộng của A Lan Nhược, Đế Quân
đuổi theo cứu nàng, còn hôn nàng, nói với nàng rất nhiều lời dịu dàng,
nàng liền tha thứ cho Đế Quân, sau đó hồn phách của nàng không hiểu sao
lại nhập vào thân xác của A Lan Nhược, còn Đế Quân không hiểu sao lại
trở thành Tức Trạch, A Lan Nhược và Tức Trạch vốn là phu thê, nàng và Đế Quân liền trở thành phu thê, Đế Quân đã tết vòng hoa cho nàng, đứa nàng đi chơi tết Nữ nhi, đưa nàng đi thả câu, cùng nàng ngắm hoa, mái tóc
dài ướt mèm, sự âu yếm dưới tán lá sen, nụ hôn của Đế Quân… Phượng Cử