Polly po-cket
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329860

Bình chọn: 8.00/10/986 lượt.

ủa bộ tộc Dạ Kiêu của hai người là giả, mặc dù vì có Đông Hoa và Liên Tống, bọn họ không dám tìm hiểu thêm, nhưng Manh thiếu gia

đã hỏi riêng chàng ta vài lần, nghĩ tình bạn bè, chàng ta đã thẳng thắn

cho Manh thiếu gia biết thân phận Ma quân Ma tộc của chàng ta, còn thân

phận của nàng, tuy chàng ta nói không rõ ràng nhưng lại khiến Manh thiếu gia ngộ nhận nàng cũng là người của Ma tộc.

Tiểu Yến chân thành

nói, muốn tiếp tục giấu Manh thiếu gia hay là nói ra hết đều tùy nàng,

dù gì Manh thiếu gia ôm ấp một tình cảm sâu đậm với nàng trong truyền

thuyết, mà Manh thiếu gia chắc chắn không thể thắng được Mặt lạnh, có lẽ vì sự an nguy của Manh thiếu gia, xem xem có phải cứ dứt khoát che giấu thì hơn không.

Phượng Cửu nắm phong thư trong tay, tâm tư có phần trĩu nặng.

Sáng nay Đế Quân đã nói với nàng, bọn họ đã ở trong Phạn Âm Cốc đủ lâu rồi,

đợi khi chàng làm xong việc ở Kỳ Nam thần cung sẽ đưa nàng trở về Cửu

Trùng Thiên. Đế Quân tới Kỳ Nam thần cung, chính là vì việc trồng cây tứ quý có phong ấn khí trạch của A Lan Nhược và hồn phách của Trầm Diệp

vào trong thần cung. Quá khứ của Trầm Diệp và A Lan Nhược, nàng cũng đã

nghe Đế Quân nói qua một chút giống như nghe kể chuyện, quả là một quá

khứ khiến người ta xót xa, khiến nàng cũng cảm thấy có chút đau thương.

Nàng níu lấy Đế Quân hỏi thêm một vài chuyện nữa, cũng biết nữ vương trong

cốc hiện nay quả nhiên chính là Quất Nặc. Quất Nặc trong giấc mộng của A Lan Nhược quả là đáng ghét, nhưng Quất Nặc vốn không phải là một thiếu

nữ đáng căm hận gì, kế thừa ngôi vị nữ vương cũng coi như là tạo hóa của nàng ta. Nghe nói kết cục của Khuynh Họa lại có phần thê thảm, nghe nói sau đó Quất Nặc đã thành thân với một vương phu rất quyết đoán, hai

người hợp lực nhốt Khuynh Họa vào thâm cung, năm thứ hai mươi sau khi bị giam Khuynh Họa đã phát điên, thi thoảng cất tiếng nói, phần lớn lại

nhắc tới A Lan Nhược.

Phượng Cửu cảm thấy những chuyện này coi

như đã kết thúc, cũng không có liên quan gì tới mình, duy chỉ phong thư

trên tay này, Tiểu Yến lại nhắc tới đúng vấn đề một cách hiếm thấy.

Manh thiếu gia.

Manh thiếu gia rất nghĩa khí, đã thực sự coi nàng và Tiểu Yến là bạn bè,

biết bọn họ sắp đi, còn tiễn biệt họ. Làm bạn, cần phải thật lòng, nhưng Manh thiếu gia… nàng cũng có chút mơ hồ không biết có nên nói rõ thân

phận của mình với Manh thiếu gia hay không, hồi lâu, buông một tiếng thở dài, nhủ thầm đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến vậy.

Đã hơn một

tháng không gặp, Túy Lý Tiên vẫn hoành tráng như trước đây, Manh thiếu

gia gần đây thường thích ngồi ở sảnh lớn, nói rằng như vậy sẽ gần gũi

với người dân hơn, khi Phượng Cửu đến, loáng thoáng nghe thấy chàng ta

đang kích động nói gì đó: “Bản thiếu gia tuy chưa từng gặp nàng, nhưng

đoán rằng nàng nhất định là một giai nhân mặt hoa da phấn, tĩnh như mặt

nước hồ mùa thu soi bóng trăng, bước đi tha thướt như cành liễu rủ trước gió, đoan trang hiền thục, ôn hòa hiền lành có lễ độ, nếu đem so sánh

với hoa, duy chỉ có hoa sen mới sánh được với nàng, nàng có vẻ tao nhã

và thanh khiết của hoa sen…”.

Phượng Cửu tiện tay nâng một ly trà trên bàn lên, nói: “Ai vậy? Ai mà được tâng bốc nghe khó tin vậy, là

một nhạc cơ mới đến Túy Lý Tiên ư?”.

Tiểu Yến bắt đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Manh thiếu gia đang miêu tả điện hạ Phượng Cửu của Thanh Khâu”.

Phượng Cửu trượt chân một cái, ngã nhào từ trên ghế xuống, tay cầm ly trà ngồi dưới đất, hồi lâu, nói: “Ờ”.

Nhìn thấy nàng bị ngã, Manh thiếu gia cuối cùng cũng ngừng nói, thở dài đưa

một tay ra định kéo nàng đứng lên: “Mặc dù ngươi thường chơi cùng bọn

ta, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô nương, phải chú ý tới nghi dung thể

hiện một chút, trước mặt bàn dân thiên hạ thế này mà lại ngồi bệt xuống

đất thì còn ra thể thống gì nữa, cô nương thì vẫn phải giống một cô

nương chứ”.

Phượng Cửu thụ giáo bò dậy, Manh thiếu gia tiếp tục

hào hứng nói với Tiểu Yến: “Phượng Cửu điện hạ nhất định là một thục nữ

danh môn hạng nhất, vì bản chất của nàng quá cao quý thanh khiết, hơn

nữa lại ngây thơ lương thiện, yêu thích những con vật nhỏ bé, tuyệt đối

sẽ không động chạm tới những thứ phàm tục như rượu thịt, là một nữ thần

cao quý thật sự chỉ ăn gió uống sương, hơn nữa còn rất nhân từ, ngay cả

một con muỗi cũng không nỡ đánh chết”.

Phượng Cửu – người vừa dùng chiếc đũa tre đâm chết một con ruồi lớn mơ màng nhìn Manh thiếu gia.

Tiểu Yến cuối cùng cũng không thể nghe được nữa, nói xen vào: “Tuy Phượng

Cửu quả đúng là… à ờ, nói thế nào nhỉ, ờ, một giai nhân mặt hoa da phấn, lần sau nói chuyện với mỗ cứ nói những lời thực tế một chút, những lời

văn vẻ này mỗ nhớ được sẽ rất đau đầu, vừa nói tới đâu nhỉ? Đúng rồi,

giai nhân mặt hoa da phấn, Manh thiếu gia, Phượng Cửu trong tưởng tượng

của huynh là như vậy, nhưng ngộ nhỡ nàng ấy không giống như thế, huynh

còn yêu nàng ấy nữa không?”. Đưa tay chỉ về phía Phượng Cửu, nói: “Nếu

nàng ấy như thế này, huynh còn yêu nàng ấy nữa không?”.

Manh

thiếu gia nhìn Phượng Cửu, bật cười ha hả, cười to đến nỗi không thở

được nữa: “Sao có thể